Chương trước
Chương sau
"Xin hỏi bác sĩ, tôi có thể vào gặp dì được không? Dì ấy nằm trong đó cũng hơn tháng rồi, tôi chỉ muốn xem dì ấy một chút thôi."

Trời vừa tan tản sáng, khi một giường bệnh được đẩy ra từ cửa bên hông đi qua trước mặt, Gia Quân đã không nhịn nổi nữa liền tìm đến vị bác sĩ đang trực phòng hồi sức để hỏi thăm. khu vực này có tổng cộng hai cửa ra vào, theo quy định những ai được đẩy ra từ cửa trước nghĩa là hồi phục có thể trở về phòng bệnh bình thường, còn đi ra từ cửa sau xem như người nhà phải chuẩn bị tinh thần, chính vì vậy cho nên dù nhìn nhóm thân nhân ở đây có vẻ rất thoải mái nhưng mỗi lần âm thanh bánh xe từ cửa sau vọng ra khiến thần kinh ai nấy cũng đều trở nên căng thẳng cả.

"Xin lỗi, chúng tôi chỉ có thể cung cấp thông tin tình hình của bệnh nhân, người nhà vẫn phải tiếp tục chờ ạ."

Gia Quân đêm qua ngủ không ngon, thi thoảng vì tiếng mưa lẫn âm thanh ồn ào xung quanh làm cho giật mình tỉnh giấc, nhóc con trong lòng cũng hơi nhíu mày khiến hắn càng khó chịu hơn bao giờ hết. Bọn họ đã trụ ở đây cả tháng hơn, ngoài việc nhìn được người bên trong đang thở máy tiều tụy ra sao vào lúc đầu thì gần như khoảng thời gian sau chỉ có thể dựa vào báo cáo của bác sĩ mà tự trấn an tinh thần của mình. Ban ngày hắn bận đi làm thì An Lạc sẽ túc trực ở đây, đến tối sẽ đến lượt hắn. Tắm rửa vệ sinh xem như toàn ở bệnh viện, dù rằng hắn đã nhờ vả và dặn dò về việc ăn uống lẫn nghỉ ngơi của nhóc con nhưng khi ôm người vào lòng vẫn cảm nhận được cậu sút đi mấy lạng thịt.

"Mẹ nó lại chờ, rốt cuộc các người có trị được không hả?" - Gia Quân không kiềm được cơn tức giận gằn giọng hỏi.

"Xin anh lịch sự ạ, chúng tôi vẫn đang cố gắng hết sức." - Đôi mày của vị bác sĩ kia cũng cau lại không hài lòng.

"Cái..."

Hắn vừa định nói thêm bỗng cánh tay đột nhiên bị nắm lại, nhíu mày nhìn xuống liền thấy khuôn mặt nhăn nhó lắc đầu với hắn, lửa giận đang dâng ngùn ngụt phút chốc giảm xuống hơn phân nửa, cuối cùng thở hắt ra một hơi quay người bỏ đi, An Lạc vội vã cúi đầu xin lỗi bác sĩ rồi đuổi theo hắn.

Gia Quân ra một góc cầu thang ngồi thụp xuống, não bộ hắn như bị ngập úng nước, chẳng suy nghĩ được gì cả. An Lạc vừa ra đến nơi liền thấy cảnh này, có lẽ đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một Gia Quân mệt mỏi như thế.

An Lạc lặng lẽ ngồi xuống cạnh hắn, nhìn thấy người kia vẫn không có phản ứng gì, cậu vô thức vươn tay xoa tóc rồi vỗ nhè nhẹ lên. Gia Quân đang mang một bụng phiền muộn nên không chú ý đến xung quanh, đột nhiên cảm giác có bàn tay ai đó đặt lên đầu mình, hắn ngẩng mặt lên cứ thế chạm vào một ánh mắt xót xa đến đau lòng. Gia Quân không nói nên lời, hắn nhích sát vào An Lạc đến nỗi giữa hai người chẳng có nổi một khoảng trống nào nữa, sau đó yên lặng tựa đầu lên vai cậu.

Ngay khi bờ vai của mình đột ngột nặng trĩu, An Lạc có hơi cứng người, từ từ cậu mới thả lỏng, khẽ liếc xuống, Gia Quân đã nặng nề ngủ từ lúc nào không hay.

Mặt trời dần dần sáng rõ, ánh nắng chói chang làm gã lưu manh nhíu mày tỉnh giấc. Hắn muốn vươn vai, lại phát hiện cơ thể đang gật gà gật gù ngồi cạnh bên.

"Mệt như vậy còn không chịu về."

Gia Quân thở dài bất đắc dĩ, hắn cẩn thận luồn tay xuống gối cậu muốn bế người lên, nhưng An Lạc đã nhanh chóng giật mình mở mắt.

"Vào trong ngồi nghỉ chút rồi về."

An Lạc mơ màng định gật đầu, nhưng chợt nhớ ra ban ngày là mình trực lại vội vàng lắc đầu.

"Lát nữa tôi xin nghỉ, về nhà đi." - Gia Quân xoa đầu cậu, nhìn thấy trong đôi mắt ấy tràn ngập sự chần chừ, hắn nghĩ cách nói thêm - "Lâu rồi tôi không ăn cơm nhà, về nghỉ ngơi xong chiều chiên cái trứng mang vào đây, được không?"

Chất giọng khàn đặc vì mất ngủ của Gia Quân chui vào lỗ tai khiến trái tim cậu đập mạnh, cuối cùng vẫn không cam lòng mà gật đầu.

"Ngoan lắm."

Chờ khi An Lạc đi khỏi, Gia Quân liền nhấc máy gọi một cú điện thoại. Sau một tràng dài đổ chuông, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, chất giọng có vẻ còn ngáy ngủ:

"Alo."

"Là tôi, Gia Quân."

Hoàng Lâm thoáng chốc tỉnh ngủ hơn phân nửa, hắn mò mẫm mắt kính đầu giường ngồi dậy nghe điện thoại:

"Lâu quá không gặp, sao rồi? Tự nhiên gọi vậy?"

"Có chuyện muốn nhờ anh."

An Lạc về đến nhà, cậu cũng chỉ ngả lưng lên sofa nằm thêm một chút, sau đó bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Vừa dọn cậu vừa suy nghĩ sẽ nấu gì mang cho Gia Quân chiều nay, nếu chỉ có trứng thôi thì đơn giản quá, cậu nhớ tới hôm trước hắn có khen món canh bắp cải cậu nấu ngon, nên cuối cùng quyết định sẽ làm thêm món đó.

Khoảng ba giờ chiều, sau khi phơi xong mớ quần áo gom từ bệnh viện về, An Lạc nhớ tới đám cây trồng bên ban công thời gian này không được chăm nom mấy, cậu liền muốn mở cửa ban công xem thử thế nào rồi sẵn tiện cho mỗi đứa ít nước. Chẳng ngờ cửa chưa mở ra nhưng thông qua lớp kính trong suốt An Lạc nhìn thấy mấy chậu hướng dương vỡ nát từ bao giờ.

An Lạc hoảng hốt bước ra, khung cảnh hỗn loạn dơ bẩn, nước mưa đọng lại bên ngoài là minh chứng cho cơn mưa lớn tối hôm qua. Trái tim cậu gia tăng tốc độ, âm thầm trấn an bản thân đừng suy nghĩ lung tung nữa, sau đó ngồi xuống bắt đầu nhặt những mảnh vỡ lại với nhau. Ngón tay bị cứa một đường dài, vệt máu đỏ thẫm chảy xuống hòa với nước mưa bên dưới, An Lạc nhìn chằm chằm vào nó một hồi, vô thức mò mẫm túi quần tìm điện thoại bấm gọi đi.

"Số máy quý khách vừa gọi..."

Không có ai bắt máy, cậu tự trấn an mình lần nữa, sau đó thẫn thờ bước xuống lầu bắt đầu nấu cơm.

Năm giờ rưỡi hơn, ngoài đường xe như mắc cửi, tiếng bóp còi inh ỏi vọng vào tai, An Lạc ngồi sau xe ôm sốt ruột ngóng về phía trước, bởi lẽ đến giờ cậu vẫn chưa liên lạc được với Gia Quân.

Hoàng hôn đổ màu đỏ dài dằng dặc trên hành lang bệnh viện, An Lạc nhìn qua nhóm người vẫn còn ngồi lộn xộn trước phòng hồi sức tích cực, nhưng vẫn không thấy được gương mặt quen thuộc mọi khi.

"Bác có thấy anh trai con đi đâu không ạ?" - An Lạc gõ vội một câu đưa cho người phụ nữ luống tuổi ngồi cạnh mình.

"À, lúc nãy bác nghe loáng thoáng hình như nó ký đồng ý sẽ làm phương pháp trị liệu gì cho người nhà hai đứa rồi theo xe đi mất rồi."

"Dì ra rồi?"

An Lạc tự hỏi, nhưng rồi cậu không hiểu vì sao Gia Quân lại không gọi báo cậu tiếng nào, cậu lại lo lắng gõ một dòng khác đưa qua:

"Đẩy ra từ cửa trước ạ?"

"Đúng rồi, thì bảo là trị cái gì ấy bác không biết nữa."

Nghe được câu trả lời, cậu khẽ thở phào một hơi, ngay lập tức tìm đến bác sĩ trực ca để hỏi thăm.

"Đi đến khu A, có biển chỉ dẫn là thấy." - Vị bác sĩ nhận ra cậu cẩn thận chỉ đường, sau đó suy nghĩ một chút liền nói thêm - "Phải rồi, cậu cũng cố gắng an ủi anh trai mình đi, dù sao cũng đã suy đa tạng, có lẽ cũng nên chuẩn bị tinh thần."

An Lạc mở to mắt, bàn tay run rẩy đến suýt đánh rơi túi cơm. Cả người cậu lạnh toát, vội vã cất bước rời đi.

"Anh ấy đang ở đâu?"

Giống như rơi vào một mê cung không có đường ra, con đường quen thuộc hàng ngày cũng trở nên lạ lẫm hơn bao giờ hết, mãi đến khi đôi mắt như muốn nhòe đi, cổ họng đặc quánh khó chịu cậu mới nhìn thấy được một dáng người cao gầy đang đứng yên lặng cuối hành lang.

"Đến rồi à? Sao phải chạy nhanh thế?"

Gia Quân nghe tiếng người thở hồng hộc bên cạnh, hắn cũng chẳng hề nhìn qua, đôi mắt vẫn chăm chăm về phía rạng đỏ đang dần tắt đi, cất chất giọng bình thản hỏi.

Khóe môi An Lạc mấp máy, chẳng hiểu sao đối diện với một Gia Quân bình tĩnh thế này lại khiến cậu có chút sợ, cuối cùng chỉ có thể yên lặng cúi đầu đứng đó.

"Lúc sáng tôi có nhờ Hoàng Lâm giúp đỡ để được vào trong thăm dì."

Gia Quân chầm chậm nói, An Lạc khẽ nghiêng đầu lắng nghe hắn.

"Dì không nói được, chỉ có thể yếu ớt quẹt ra vài dòng vào tờ giấy trắng, em có biết dì viết gì không?"

An Lạc lắc đầu.

"Về nhà."

An Lạc khẽ hạ mi mắt, Gia Quân tiếp tục nói:

"Tôi đã cố dỗ dành dì hãy ráng lên, tôi vẫn ở ngoài kia với dì, nhưng dì cũng giống như em vậy, chỉ liên tục lắc đầu với tôi, thậm chí còn muốn bứt thiết bị gắn trên người mình."

An Lạc muốn nắm lấy bàn tay đang cô độc kia.

"Có lẽ dì chỉ có thể trụ được đến ngày mai nữa..."

Mặt trời đã hoàn toàn nhường chỗ cho màn đêm đen tối, khu hành lang chỗ họ đứng đèn bị hỏng, An Lạc có cảm giác đôi mắt Gia Quân lại sáng hơn bình thường, chất giọng dần dần trở nên run rẩy mà nói:

"Từ sau khi ba mẹ có gia đình mới, tôi chỉ còn mỗi dì là người thân duy nhất thôi..."

Lồng ngực An Lạc bất giác cũng đau đớn, cuối cùng cậu nắm lấy tay hắn. Gia Quân lập tức siết lấy tay cậu, hắn nhìn xuống gương mặt mà hắn gần như đã khắc sâu vào trái tim, cắn chặt răng đột ngột kéo người vào lòng, đương lúc An Lạc vẫn chưa hiểu chuyển gì mà mạnh mẽ hôn xuống.

Bọn họ đứng trong góc tối lặng lẽ hôn nhau, vị mằn mặn của nước mắt như thuốc kích thích đập mạnh hơn vì đối phương. Khi cả hai tách ra, đôi mắt hắn đỏ ngầu nhìn chằm chằm An Lạc, chất giọng hắn khàn khàn gần như lạc cả đi:

"An Lạc, tôi yêu em."

An Lạc mở to mắt nhìn hắn, ngay khi cậu chẳng biết phải phản ứng thế nào với lời tỏ tình đột ngột này, Gia Quân lại thả đôi tay cậu ra, hắn mệt mỏi nói:

"Xin lỗi vì đã làm em sợ, nhưng tôi mẹ nó không nhịn được nữa." - Ánh mắt hắn đượm buồn nhìn cậu - "Em đi đi, coi như tôi cũng không còn gì luyến tiếc nữ..."

Cơ thể nhỏ nhắn trước mắt bất ngờ lao đến nuốt trọn từ cuối cùng trước khi Gia Quân kịp thốt ra khỏi miệng, lần này đến lượt đôi môi hắn bị dằn xé, vụng về nhưng đủ khiến trái tim gần như sắp chết này mạnh mẽ đập trở lại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.