An Lạc bị Uyển My làm cho ngơ ngẩn mãi đến lúc Gia Quân vào lúc nào vẫn không hay biết. Gia Quân nhìn nhóc con cứ như người trên mây không chịu chú ý đến mình, không khách khí cốc đầu cậu một cái:
"Làm gì mà cứ như người mất hồn như vậy?"
An Lạc lúc này tỉnh liền lùi một chút cho Gia Quân bước vào.
"Mua cho em ít trái cây này, ăn xong rồi về đi, cả ngày ở đây mệt rồi."
An Lạc gật đầu đón lấy, nhìn gương mặt mệt mỏi của hắn, cậu cắm một miếng xoài đưa sang. Gia Quân thấy đôi mắt trông chờ của cậu liền không nỡ từ chối, hắn há miệng cắn vào, chẳng ngờ đầu óc đang như đống bùn nhão cũng bị vị chua làm cho tỉnh hẳn:
"Chua quá, em không chấm muối à?"
An Lạc thành thật gật đầu, cậu quên.
"Không cho ăn nữa."
Gia Quân toang muốn giành lại bịch trái cây, An Lạc lập tức giấu nhẹm nó ra sau lưng.
"Nhóc tham ăn." - Gia Quân bị hành động trẻ con của cậu làm cho bật cười, chỉ đành bất đắc dĩ mắng một tiếng.
An Lạc nhìn đôi mày cuối cùng cũng giãn ra của Gia Quân, đáy lòng xao động, cơ thể vô thức nhích sát vào người hắn.
"Sao vậy? Không thấy chật à?" - Gia Quân cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng cọ vào mình, vừa hỏi vừa liếc qua, lại thấy cậu đang cầm điện thoại gõ gõ gì đó.
Ting! Ting!
Âm thanh tin nhắn vang lên, Gia Quân nhìn cái tên hiện trên màn hình, khẽ nhếch miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-dung-so-/3573718/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.