Thường vào cuối tuần, khu chợ sẽ hoạt động trễ hơn mọi khi, có nhiều hàng quán thức ăn cũng chỉ bán trong thời gian này, thành ra dù đã hơn tám giờ tối nhưng An Lạc vẫn thấy được được dòng người ra ra vào vào chợ vô cùng náo nhiệt.
"Anh sắp đến chưa ạ?"
An Lạc nhắn một cái tin cho Gia Quân, đôi mắt lấp lánh ngóng trông, thi thoảng có vài ánh đèn xe chợt chiếu vào cửa kính làm tim cậu đánh thịch một cái, mấy lần đều hy vọng đó là xe của hắn. Từ cái dạo vào đồn kia thì hầu như tối nào An Lạc cũng đều nhắn tin "thăm hỏi" tiến độ Gia Quân sang rước mình, dù cho Vĩnh Huy đến đón cũng nhất quyết không chịu về cùng.
"Anh chuẩn bị đến đây."
Gia Quân sau khi nhận được tin nhắn thì lập tức trả lời cậu, hắn khe khẽ thở dài một tiếng nhưng khóe miệng cũng vô thức cong lên. Đối với sự bướng bỉnh lần này của nhóc con, Gia Quân gần như triệt để chịu thua, có lẽ đêm đó đã thực sự khiến cậu hoảng sợ rồi.
Ngày hôm ấy khi vừa trở về nhà, Gia Quân vốn định ngủ một giấc rồi tính tiếp, nào ngờ An Lạc đã nhanh chóng giúp hắn pha nước tắm, còn lục lọi bông băng thuốc đỏ tận tâm băng bó giúp hắn. Từ trên cao nhìn chỏm tóc ngố nhấp nhô của nhóc con, đôi mày nhóc khẽ nhíu lại, mỗi lần hắn than đau đều sẽ thoáng dừng động tác ngó nghiêng cẩn thận, lại có đôi lúc như nghĩ tới gì đó liền thẳng tay ấn mạnh lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-dung-so-/3573700/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.