Bầu không khí thoáng chốc trở nên trầm lặng, An Lạc mím mím môi nhìn Gia Quân, gương mặt chẳng chút sợ hãi nào đối với vẻ không hài lòng của hắn.
"Đại ca, là em chở nhóc tới."
Vĩnh Huy bên cạnh liền nhanh chóng giải vây, nhưng cơn nghẹn tức của Gia Quân không có chỗ xả cứ thế đổ hết lên người gã:
"Ai cho mày dẫn em ấy tới đây? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
"Nhưng..."
Vĩnh Huy nửa đêm nửa hôm phải rời khỏi ổ chăn ấm chạy gấp qua đây lo cho hắn bỗng bị mắng liền cảm thấy oan ức, vò đầu bức tóc chẳng biết phải nói thế nào.
"Em làm cái gì?"
Đương lúc không khí vẫn trong trạng thái trầm trọng thì An Lạc đột nhiên bước thẳng đến chỗ Gia Quân đẩy mạnh hắn một cái, biểu cảm so với hắn cũng tức giận không kém.
"Anh hung dữ cái gì?"
An Lạc bắt đầu hoa tay múa chân diễn tả, Gia Quân thở phì phò nhìn chằm chằm cậu, chưa bao giờ nhóc con dám chống đối hắn như thế này.
"Sao tôi lại không được nổi giận? Em có biết bây giờ là mấy giờ không? Ngày mai không định đi học à?"
"Anh còn biết hỏi bây giờ là mấy giờ?"
An Lạc muốn đáp lại hắn nhưng nhận ra kiến thức về thủ ngữ của Gia Quân chẳng đủ để hiểu cậu ý cậu là gì, bất giác rơi vào trạng thái bất lực, chưa bao giờ cậu cảm thấy ghét việc mình không thể nói chuyện đến vậy. An Lạc ngồi thụp xuống đất, hai tay vô thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-dung-so-/3573699/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.