"Rốt cuộc có chuyện..."
Hôm nay đến phiên Thiên Bảo trực sáng, đang buồn chán gật gà gật gù trong chốt trực thì đột nhiên có người dân hớt hả ha hải chạy vào xin giúp đỡ, gã cũng vội vàng đi theo xem thế nào, ngờ đâu vừa bước vào quán đã thấy ngay thằng bạn chí cốt của mình cùng nhóc câm nhà hắn. Gia Quân và An Lạc lúc đầu khi nghe cảnh sát cũng hơi giật mình, thầm đoán ra được là bà già này dựng chuyện rồi, nhưng nhìn thấy cảnh sát kia là ai lại càng giật mình hơn, đôi bên thoáng khựng lại trong giây lát.
"Chú cảnh sát ơi giúp tôi với, tên này muốn bắt cháu tôi đi còn đánh luôn cả tôi."
Dì út vừa nhìn thấy Thiên Bảo càng khóc lóc thảm thiết hơn, thậm chí còn lén lút tự cấu mình vài cái để dễ bề tạo ra nước mắt hòng níu kéo sự chú ý của gã.
"Bà bình tĩnh mà nói, cứ om sòm như vậy làm sao tôi biết chuyện gì mà giải quyết cho bà." - Thiên Bảo bị tiếng khóc của dì út làm cho đau cả đầu, gã nhíu mày lớn giọng nhắc nhở.
"Dạ, tôi xin lỗi..." - Dì út bắt đầu thút thít kể lể - "Đứa cháu tôi vốn là đứa không nói chuyện được, lại hơi khờ khạo nên thằng bé không thể đi học, chẳng biết vì lý do gì đã chọc giận đến hắn, bị hắn bắt đi mấy ngày nay."
An Lạc nghe dì út mình bịa chuyện mà trợn cả mắt, lần đầu tiên cậu thấy giận bà ta như vậy, không tính đến chuyện cậu bị bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-dung-so-/3573693/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.