Tối muộn, bà chủ tiệm hoa bảo hôm nay có chút mệt nên sẽ về sớm, dặn dò An Lạc về sau nhớ khóa cửa cẩn thận. An Lạc ngoan ngoãn gật đầu, đợi người đi khỏi thì bắt đầu dọn dẹp lại tiệm hoa cho sạch sẽ rồi mới lôi tập sách ra tranh thủ ôn bài.
Từ cái dạo lấy về được giấy tờ của mình, Gia Quân đã mang cậu đi đăng ký ở nhà hắn, thậm chí còn lo thủ tục cho cậu vào một ngôi trường chuyên dạy trẻ em khuyết tật. An Lạc vẫn còn nhớ như in dáng vẻ hắn cố gắng giải thích rằng không phải ý bảo rằng cậu là đứa khiếm khuyết, chỉ là ở đây cậu sẽ được học thêm thủ ngữ, như vậy sau này khi giao tiếp sẽ không còn quá khó khăn nữa. Khi ấy An Lạc đã khóc nhiều đến nỗi khiến một kẻ cộc lốc như Gia Quân phải bối rối dỗ cả nửa ngày vẫn không biết phải làm sao. Ngay tối hôm đó hắn lại chui vào phòng cậu gãi gãi đầu nói tiếng "xin lỗi", nếu như cậu không thích thì hắn sẽ tìm trường khác cho cậu học.
An Lạc bị dáng vẻ của hắn làm cho buồn cười, một Gia Quân khép nép thế này đúng là nhìn không quen chút nào. Cậu chỉ đơn giản lắc lắc đầu, sau đó gửi cho hắn một câu rồi chui tọt vào chăn không chịu ra nữa:
"Em thích lắm, cảm ơn anh đã nghĩ cho em nhiều như vậy."
Cũng may là An Lạc không ló đầu ra, nếu không gương mặt đỏ như trái cà chua chín của đại ca Gia Quân sẽ bị thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-cam-dung-so-/3573694/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.