Trình Hâm đặt cái nồi đang cầm lên bàn rồi khom lưng nhặt cái xẻng, hỏi: "Bố về rồi ạ?" Sau đó xoay lại nháy mắt với Trần Hân, an ủi cậu.
Mặt Trần Hân cứng nhắc, hé ra tiếng kêu nhỏ: "Chào, chào chú ạ."
Kỳ thực cậu với Trình Hâm cũng không có cử chỉ thân mật gì, chẳng qua hai đứa vừa thổ lộ xong lại gặp bố hắn nên Trần Hân sợ bị "lộ" chết đi được.
Trình Ức Viễn cho là cậu giật mình, cũng không nghĩ nhiều, gật đầu một cái: "Tiểu Trần khỏe lại rồi à?"
"Vâng ạ." - Trình Hâm trả lời hộ - "Bố, ăn khuya không, con làm đấy!"
Trình Ức Viễn ngoài ý muốn nhìn thằng con: "Thật không?"
Trình Hâm cười khà khà: "Thì Trần Hân nấu canh, con.. luộc mì."
Trình Ức Viễn tiếp khách cả buổi tối nay, uống một bụng rượu mà chả ăn được gì nhiều. Ông nghĩ ở cái tuổi này thì ban đêm ăn ít cũng tốt, tuy nhiên, nể mặt thằng quý tử lần đầu xuống bếp, Trình Ức Viễn cũng ậm ừ: "Thế cho bố bát mì, in ít thôi nhá." Nói xong xoay người đi thay quần áo.
"Vâng ạ, quý khách chờ một phút sẽ có ngay!" - Trình Hâm hăng hái nói vọng theo, sau đó quay lại nhìn Trần Hân đang ngây ngẩn: "Này.. luộc mì làm thế nào?"
Trần Hân tỉnh lại: "Hả? Ừ thì, đổ nước, bật bếp, chờ nước sôi, rồi cho, mì vào."
Trình Ức Viễn nghe được hai đứa nói chuyện, bật cười. Biết ngay mà! Cái thằng nhãi này có đời nào đụng đến bếp với núc đâu!
Nhác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ca-lam/2669802/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.