Tào Kế từ đâu xông vào phòng, xung phong vọt lên phía trước cầm chăn Trình Hâm xổ tung: "Hâm ca, dậy nào!"
Chăn hất lên, Trình Hâm như con vịt bị làm sạch lông nằm trên đĩa. May mà hắn không ngủ trần, có điều cũng chẳng khá hơn là mấy: Trên người mặc độc có chiếc quần con. Càng bắt mắt hơn là "chỗ ấy" đang chỉ thiên cực đại, "trái cây" hiện ra rõ mồn một dưới ánh mặt trời.
Trình Hâm bật dậy, giật mạnh chăn về, mắt trợn trừng gào thét: "Gấu hai, mày muốn chết phải không? Ai cho vào đây hả?"
Mộng xuân bị cắt ngang không thương tiếc, thấy Trần Hân ngay lập tức lủi ra sau, Trình Hâm nghiến răng ken két: "Đồ phá hoại!"
Tào Kế thấy Trình Hâm lửa giận ngợp trời, vội đẩy Từ Tuấn Thưởng ra: "Hâm ca, không phải tao. Là Tuấn Tuấn cầm đầu ấy, nó ép tao phải vào phòng gọi mày rời giường, hu hu hu!"
Từ Tuấn Thưởng nhanh trí, lại đẩy Trần Hân ra: "Trần Hân đến gọi mày dậy ấy chứ."
Con rồng đang phun lửa giận gặp bình chữa cháy thì xìu xuống ngay: "Híc, gọi tôi làm gì đấy?"
Trần Hân đã không muốn gọi hắn dậy từ đầu, bây giờ cũng chả biết trả lời thế nào. Từ Tuấn Thưởng nói đỡ: "À, Trần Hân bảo muốn giúp mày ôn tập."
Trình Hâm xoa xoa mắt, mất hứng nói: "Thế à. Thôi ra ngoài trước đi, chờ tôi một tí."
Từ Tuấn Thưởng thở phào. May mà có Trần Hân, nếu không chết thế nào cũng chả biết đâu.
Tào Kế Tiếp làu bàu: "Mày chơi ngu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ca-lam/2669801/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.