Nghe Trình Hâm nói thế, Trần Hân nhất thời cảm thấy choáng váng, mặt ngây ra. Sau đó, hai má đỏ lên.
"Ôi, mặt cậu đỏ thế! Chẳng lẽ lại phát sốt à?" - Trình Hâm đưa tay muốn sờ trán cậu.
Trần Hân ngượng, đẩy tay Trình Hâm ra, lại bị hắn bắt được tay, nắm chặt. Trình Hâm cũng biết không phải cậu phát sốt, chỉ xấu hổ thôi. Hắn vốn định chờ sau khi thi đại học xong mới thổ lộ, thế nhưng chuyện đêm qua làm hắn rất sợ. Trình Hâm vỡ lẽ rằng trên đời có thể xảy ra nhiều việc mình không thể nào lường được, nếu cứ dè trước lo sau, chỉ e sẽ bỏ lỡ cơ hội trong đời..
Trần Hân bị hắn nắm chặt tay, tim đập rộn. Cậu đọc được trong ánh mắt Trình Hâm những điều muốn nói. Trần Hân cảm thấy vừa bất ngờ, vừa nhẹ nhõm. Mặc cảm tội lỗi vơi đi một phần lớn. "Thì ra cậu ấy không chán ghét mình sao?"
Bỗng Trình Hâm cúi xuống thật gần, gần thêm nữa, trán chạm vào trán Trần Hân.
Hắn thủ thỉ: "Bây giờ cậu không phát ngốc..
Tôi cũng muốn cậu..
Có được không?"
Cơn xúc động từ đâu ập đến, suýt nữa làm Trần Hân rơi lệ. Cậu mím chặt môi.
Trình Hâm muốn nói gì nữa. Nhưng ngoài cửa, bác sĩ cùng y tá đã đến rồi. Hắn vuốt má Trần Hân: "Bác sĩ đến." Sau đó, Trình Hâm buông tay cậu ra, đứng lên, đi về phía bác sĩ.
Hôm qua phát sốt, sáng nay đã được người ta thổ lộ rồi. Trần Hân phải mất một lúc lâu mới có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ca-lam/2669803/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.