Trước đó, Trần Hân đang khó xử tìm cớ xin bố mẹ Tào Kế tạm nghỉ vài ngày. May thay vừa đúng dịp ông cố của anh em sinh đôi mừng đại thọ chín mươi, cả nhà về quê chúc thọ. Trần Hân có ba ngày nghỉ, nhưng sợ không mua được vé tàu nên chưa dám bảo Trình Hâm. Hôm nay may mắn mua được vé rồi mới gọi điện báo cho hắn biết.
Có nằm mơ Trình Hâm cũng chẳng ngờ được Trần Hân lại chủ động đến thăm mình như thế. Lần trước hắn nài nỉ muốn gãy cả lưỡi mà cậu có ừ hử gì đâu. Có lẽ em ấy nhớ mình quá chịu không được rồi chăng? Trình Hâm tự tưởng tượng rất nhiều, càng lúc càng khoái chí, đặt ngay phòng khách sạn, định sẽ cùng cậu vui chơi cho thật đã.
Trần Hân lo không đủ thời gian nên xin thêm vài ngày nghỉ. Bố mẹ Tào Kế đồng ý ngay. Đương nhiên, chuyện đi Thượng Hải cậu chả dại gì tiết lộ cho anh em sinh đôi biết. Sáng hôm ấy, nhà Tào Kế còn chưa xuất phát, cậu đã khăn gói lên đường.
Trần Hân mua vé tàu sớm khởi hành lúc bảy giờ, đến Thượng Hải sẽ là quá ngọ. Cậu mong sao tàu chạy chóng để có nhiều thời gian bên cạnh Trình Hâm.
Trần Hân nai nịt gọn gàng, mặc áo sơ mi, quần bò, giày vải mà mẹ mua cho ở Quảng Châu, đeo tai nghe, khuôn mặt sáng sủa tuấn tú, tác phong bình tĩnh thong dong, như một làn gió mát lành thổi vào toa tàu ngày hè ngột ngạt. Khung cảnh liên tiếp vụt qua ngoài cửa sổ. Bên tai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ca-lam/2669762/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.