Nghe Trình Hâm nói câu này, Trần Hân xúc động đến suýt khóc. Trình Hâm lại chạy ra sân tiếp tục tập luyện. Trần Hân chăm chú nhìn, đến chớp mắt cũng không nỡ. Cậu muốn khắc sâu hình ảnh chàng trai này vào tâm trí. Về nhà rồi lại phải mười ngày xa nhau.
Hôm ấy, Trần Hân ở trong câu lạc bộ, Trình Hâm tập luyện cả ngày, cậu cũng lặng lẽ ngắm hắn từ sáng đến chiều, thỉnh thoảng cầm di động lên chụp vài bức ảnh. Năm giờ chiều tan học, Trình Hâm đi đến gọi Trần Hân: "Xong rồi, chờ tôi tắm một cái rồi ta đi ăn."
Trần Hân nhớ đến lịch tập luyện hàng ngày mà hôm qua Trình Hâm cho biết, bèn hỏi: "Cậu không tập đến sáu giờ à?" Câu này Trần Hân nói chậm, đã không còn lắp bắp nữa.
Trình Hâm cười hì hì: "Hôm nay hẹn người ta ăn cơm, phải về sớm chứ!"
Nghe nói thế, Trần Hân căng thẳng. Hẹn ai ăn cơm cơ, chẳng lẽ là mẹ hắn. Cậu còn chưa chuẩn bị gì cả mà! "Hẹn, ai thế?"
"Là một giáo sư khoa sinh học của đại học A, cậu có gì thắc mắc thì cứ trao đổi nhá."
Mắt Trần Hân mở to nhìn hắn, hết sức ngạc nhiên.
Trình Hâm khẽ cười: "Vị này là bạn của chú tôi. Cậu vẫn đang phân vân về ngành học này còn gì. Hôm nay hỏi thăm người ta một tí." "Chú" ở đây chính là bố dượng của Trình Hâm, giao thiệp rất rộng. Trình Hâm nhờ ông tìm một chuyên gia sinh học, ông liền nhờ vả giáo sư Lưu.
Trần Hân nghẹn lời. Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ca-lam/2669760/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.