Rất nhanh, Trình Hâm đã gửi thông báo cuộc thi sang. Hàng năm có vô số cuộc thi thi pháp, thế nhưng số cuộc thi có tiền thưởng chỉ đếm trên đầu ngón tay, đa số chỉ có giấy khen này nọ. Riêng cuộc thi này có giải thưởng rất hấp dẫn: Giải nhất đến 50 nghìn, mà giải khuyến khích thôi cũng được 2 nghìn đồng. Vì thế, số lượng thí sinh nhiều không tả xiết.
Trần Hân đang rảnh rỗi, cũng muốn thử sức xem sao.
Sáng hôm sau, Trần Hân nhờ Thái Bác Khải dẫn mình đi mua giấy bút, bắt đầu ở nhà luyện chữ. Thái Bác Khải phát hiện người anh kế của mình rất tài hoa: Học giỏi, chơi bóng không tồi, lại còn có khiếu viết chữ, bỏ xa mình hàng cây số. Lúc bố cậu ta khen Trần Hân, Thái Bác Khải nghĩ bụng chẳng qua là mọt sách thôi, bây giờ lại phục Trần Hân sát đất.
"Anh Hân, anh lắm tài thật, không chừa đường sống cho người khác nữa à?" - Thái Bác Khải đùa.
Lần đầu tiên được em kế gọi là anh, cứ ngỡ nghe lầm, Trần Hân run tay viết hỏng: "Sao, sao lại nói thế?"
Thái Bác Khải giơ từng ngón tay ra liệt kê ưu điểm của cậu. Ngay cả Trình Hâm cũng chưa từng tâng bốc cậu thế này. Trần Hân đỏ mặt, lắp bắp: "Nào, nào được vậy."
Thái Bác Khải phá ra cười ha hả: "Khuyết điểm duy nhất là không thể mở miệng, vừa nói ra thì khí thế bá vương sụp đổ ầm ầm."
Trần Hân bật cười theo. Cũng đúng, ông trời có cho ai tất cả bao giờ.
Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ca-lam/2669770/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.