Còn chưa đến cuối tuần, xe đạp của Trình Hâm đã "không cánh mà bay". Trần Hân may mắn hơn, xe vẫn còn nguyên đấy. Có lẽ kẻ trộm chê xe của cậu rẻ tiền nên không đánh cắp.
Trình Hâm hết sức bực dọc, cứ càu nhàu mãi rằng xe còn mới toanh, chưa đi được mấy lần đã bị trộm mất, rằng đại học lớn nhất cả nước thế mà còn có trộm, thật là thời buổi đạo đức suy đồi. Trần Hân cũng tiếc đứt ruột, nhưng lại không thể nhịn được mà thanh minh: "Trường các cậu mở cửa tự do, chắc hẳn tên trộm là người bên ngoài rồi."
Hứa Thị biết chuyện Trình Hâm mất xe, bảo với Trần Hân: "Cậu bảo cậu ta vào nhà xe tìm thử, hay rà soát các bụi cây xem, biết đâu còn hy vọng."
Trần Hân nhắn tin sang, Trình Hâm đáp: "Tìm nát nước cả rồi, không thấy, chắc sẽ mua chiếc xe cũ vậy."
Trần Hân cảm thấy vui hơn, "chàng" đã rút kinh nghiệm rồi đây, thôi thì cứ xem như "của đi thay người". Cậu nhắn: "Hay cậu lấy xe tôi mà đi. Khoa tôi nhỏ, không đi xe cũng chẳng hề gì."
Trình Hâm từ chối: "Không cần đâu, mai anh tự đi mua. À mà để anh sang đem xe em đi sơn lại nhé, cho nó đỡ bắt mắt hơn."
Trần Hân đắn đo, không biết hắn định sơn màu gì cho xe cũ bớt, sơn lại chẳng phải càng khiến kẻ trộm chú ý hơn sao? Cậu dè dặt hỏi: "Thế có được không?"
Trình Hâm đáp: "Dù sao thì còn hơn không chuẩn bị gì."
Ngày hôm sau, Trình Hâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ca-lam/2669727/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.