Có người nói trường cấp ba là địa ngục, lên đại học cũng có nghĩa lên đến thiên đàng, chỉ cần bình chân như vại, ngủ tít thò lò, đến tiết thích thì đi học không thích thì thôi, trước kỳ thi thì xem qua trọng điểm, trước một tuần ôm sách tụng kinh, sao cho đạt 60/100 vừa đỗ qua môn, có thêm một điểm cũng là phí sức. Tuy nhiên, không phải ai cũng nghĩ như thế, đặc biệt là Trần Hân cùng đa số sinh viên Bắc Đại.
Áp lực thi đại học đã biến mất, thế nhưng Trần Hân nhanh chóng nhận ra xung quanh cậu ai cũng đang chạy đua với chính mình, từ các bạn đồng niên đến các anh chị lớp trên, mọi người đều gắng sức tích cóp điểm trung bình (GPA),80 điểm còn e chưa đủ. Điểm càng cao càng tốt, điểm cao mới có thể săn được học bổng nước ngoài. Mà muốn thế, chỉ còn cách học ngày học đêm.
Việc học trên đại học dựa vào tính tự giác, mà Trần Hân lại là một học sinh có kỷ luật. Ai vào Bắc Đại mà chẳng thông minh, chỉ cần chăm chỉ thì không lo không học nổi. Các bạn cùng phòng Trần Hân ai cũng giỏi cả, không người nào là không nỗ lực, Trần Hân sao có thể để thua kém anh em? Cậu không bỏ tiết nào, lại ngồi bàn đầu nghiêm túc nghe giảng, ghi bài.
Rất nhanh, các bạn cùng lớp biết đến năng lực toán học của cậu. Chả là buổi đầu tiên môn toán cao cấp, thầy giáo ra ví dụ mẫu cho các sinh viên làm, gọi đúng tên Trần Hân lên bảng. Đầu óc vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhoc-ca-lam/2669728/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.