Chúng ta đã từng cho rằng bản thân có thể chếtvì tình yêu, nhưng thật ra tình yêu không chết người. Nósẽ chỉ đau như đâm một mũi kim, sau đó chúng ta khóc không ra nước mắt, chúngta trằn trọc, chúng ta ủ bệnh lâu cũng thành nan y, chúng ta rèn mãi cũng thànhthép. Anh không phải là gió, mà tôi cũng không phải là cát, day dưa nữa cũngkhông đến được chân trời, lau khô nước mắt, sáng sớm ngày mai chúng ta đều phảilàm việc.
Khi những tia ánh dương rực rỡ đầu tiên xuyên qua rèmcửa sổ chiếu vào, thì Tần Vũ Dương đã rời giường. Tần Vũ Dương nhìn vào gươngmột phụ nữ tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt với hai mắt gấu mèo đen thật to, caumày một cái, ngón tay trỏ bên phải vuốt ve cằm, cô cảm thấy không thể tiếp tụcnhư vậy nữa, cô cần phải nghĩ ra biện pháp mới được. Cô nên đem Cố Mặc Hàm nhưlà một người khách hàng bình thường, ngoài ra cũng không thể có mối quan hệkhác. Đúng, chính là như vậy.
Mới lái xe ra cửa khu dân cư, mắt phải Tần Vũ Dươngliền bắt đầu nháy liên tục, huyệt thái dương cũng theo đó âm ĩ nhảy nhảy lên.Trong lòng Tần Vũ Dương có dự cảm xấu, quả nhiên mọi chuyện kế tiếp đều khôngthuận lợi.
Đầu tiên, bởi vì phía trước xảy ra tai nạn giao thông,Tần Vũ Dương ở trên đường bị tắt hơn một giờ. Sau đó, thật vất vả đến công tymới vừa vào cửa, thư ký liền nói cho cô, Đổng sự Tôn nhắn với cô ấy nếu cô tớithì lập tức lên gặp.
Tần Vũ Dương là một tay Đổng sự Tôn cất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-mai-khong-quen/46147/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.