Bước vào Đằng Đạt năm đó, Tần Vũ Dương 22 tuổi.
Cầm các loại chứng chỉ học bổng cùng những thứ kháctrong trường có thể đạt được tất cả vẻ vang, còn mang theo một ước mơ đẹp đốivới tương lai.
Hiện thực nói nói cho cô rằng, những chứng chỉ họcbổng gì đó, danh hiệu vẻ vang gì đó, cũng chỉ là một mảnh giấy, những thứ kiacũng không là gì hết, ở nơi này không ai coi trọng những thứ này.
Mỗi ngày Tần Vũ Dương bưng trà rót nước, làm công việcđánh chữ photo, về sau từ từ va chạm với công việc, không có ai nói cho cô nênlàm như thế nào, cô chỉ có thể tự mình tìm tòi, tự mình vấp phải khó khăn, sauđó đổi lại phương hướng lại tiếp tục vấp phải khó khăn.
Cô là người mới, không có người nâng đỡ, không cótiền tài, cũng không có kinh nghiệm, vì thành tích công việc mà cô dốc hết sứclực.
Tiếp khách dùng cơm, uống rượu uống đến nôn mửa, rạngsáng về đến nhà là ngã xuống giường nằm ngủ, ngày thứ hai vẫn đúng giờ đi làm.
Học cách nói chuyện, gặp người nào thì nói cái nấy.
Học được cách chịu đựng, chịu đựng sự chế giễu củađồng nghiệp, chịu đựng sự cay nghiệt và ăn bớt của khách hàng.
Học được xây dựng và quản lý con người của mình.
Học làm người phụ nữ có địa vị cao, cử chỉ tự nhiên,nói năng tao nhã, ăn mặc gọn gàng, có nội hàm [1].
Học được sát ngôn quan sắc [2], suyđoán tâm tư người khác.
Tần Vũ Dương từng vô số lần nửa đêm không người mà rơinước mắt, từng vô số lần muốn từ bỏ, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-mai-khong-quen/46146/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.