Tần Vũ Dương nói xong, nước mắt xoay chuyển thật lâutrong vành mắt rốt cục cũng rơi xuống, sau đó nhìn Cố Mặc Hàm một lần cuối,xoay người rời đi. Cố Mặc Hàm nhìn Tần Vũ Dương dứt khoát xoay người rời đi,bóng lưng cô đơn hiu quạnh. Anh bỗng nhiên hoảng hốt. Anh nhớ mỗi lần khi đưaTần Vũ Dương trở về ký túc xá, cô sẽ quay đầu lại liếc anh một cái rồi mới đitiếp, thế nhưng lần này cô thật sự sẽ không quay đầu lại.
Trong năm năm xa cách này, mỗi khi Cố Mặc Hàm nhớ tớichuyện ngày đó, tim đều đau đến thở không nổi, anh không biết Tần Vũ Dương mangtheo tâm trạng như thế nào nói ra những lời này, từ trong những lời này anh cảmnhận được sự dứt khoát cũng như oán hận của Tần Vũ Dương.
Trong những ngày cuối cũng ở đại học cuộc sống vẫn nhưnước chảy, Cố Mặc Hàm rất ít nhìn thấy Tần Vũ Dương ở sân trường, cho dù gặpđược cô cũng là nhìn không chớp mắt, chỉ gặp thoáng qua mà thôi.
Chuyện đêm hôm đó truyền đi đầy trời, sau đó Tần VũDương và Cố Mặc Hàm, còn có Triệu Tịch Vũ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng khôngai biết, chỉ là không thấy người con gái dịu dàng kia bên cạnh Cố Mặc Hàm nữa,vương tử như đắm chìm trong gió xuân cũng trầm mặc trong thời gian dài, về phầnTriệu Tịch Vũ cô ta bắt đầu đi theo sau Cố Mặc Hàm, Cố Mặc Hàm nhìn thấy cônhiều khi chỉ là trầm mặc không nói.
Mọi người từ đầu đến cuối cũng không nhìn thấy Tần VũDương rơi một giọt nước mắt nào, bởi vì nước mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-mai-khong-quen/46145/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.