Tần Vũ Dương chỉ nhớ rõ lúc ấy tim mình đập loạn lên,trên người máu chảy cuồn cuộn.
Về sau tất cả đều theo tự nhiên thôi.
Tần Vũ Dương không còn vẻ mặt lạnh lùng nữa, nụ cườitrên mặt cô càng ngày càng nhiều, trong đôi mắt trong trẻo hàm chứa sự vuisướng rõ ràng.
Cố Mặc Hàm và Tần Vũ Dương sẽ cùng lên lớp, cùng nhauăn cơm, cùng nhau tự học, tay trong tay cùng nhau đi dạo sân trường, cùng đếnbờ biển ngắm mặt trời lặn. Cũng sẽ ôm hôn nhau dưới ánh đèn đường mờ.
Khi trời lạnh trở lạnh, Cố Mặc Hàm sẽ cầm tay Tần VũDương bọc trong bàn tay lớn của anh, sau đó bỏ vào túi áo, Tần Vũ Dương sẽ dùngmột tay kia nắm lấy Cố Mặc Hàm, hai người nhìn nhau cười. Tần Vũ Dương vẫn cảmthấy đây là động tác ấm áp nhất trong cuộc đời, cô và Cố Mặc Hàm sẽ như vậy taytrong tay mãi mãi cho đến già.
Tử sinh khiết khoát, dữ tử thànhthuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão [1].
Tần Vũ Dương chăm sóc Cố Mặc Hàm rất tốt, cách mấyngày sẽ mua cho anh trái cây, đồ ăn vặt, bạn cùng phòng Cố Mặc Hàm không ngừnghâm mộ.
Khi đó Cố Mặc Hàm trong trường là người chủ trì rấtmát tay, Tần Vũ Dương sẽ dành nhiều thời gian đi cùng Cố Mặc Hàm tham gia buổitập dượt tiết mục, khi biểu diễn chính thức cô sẽ ngồi trên ghế khán giả nhìnlên Cố Mặc Hàm đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ trên sân khấu, khi Cố Mặc Hàm bậnrộn công việc của hội sinh viên thì cô sẽ ở bên cạnh chờ đợi.
Cũng không lâu sau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-mai-khong-quen/46144/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.