Tần Vũ Dương xoa xoa mí mắt phải vẫn còn đang nhảy,trong lòng bực bội bất an. Năm năm trước cô và Triệu Tịch Vũ bởi vì Cố Mặc Hàmmà có cùng xuất hiện, năm năm sau, lại vì Cố Mặc Hàm mà các cô gặp lại, hai côthật đúng là hữu duyên!
Tần Vũ Dương vẫn duy trì trạng thái ngây ngây ngô ngôđến hết giờ làm, sau khi hết giờ làm Tần Vũ Dương vừa ra khỏi thang máy, thì đãthấy trong đại sảnh có một người đẹp giới tri thức đang đợi cô. Sau đó, cô chờmí mắt không nhảy nữa. Tần Vũ Dương mới rõ, cô cuối cùng cũng phải kết thúc.
"Họctỷ, nếu như chị có thời gian tôi muốn cùng chị nói chuyện một chút." TriệuTịch Vũ mở miệng trước.
"Nếutôi nói không tiện thì sao ?" TầnVũ Dương mỉm cười trả lời cô ta.
Vẻ lúng túng hiện lên trên mặt Triệu Tịch Vũ, hơi lộra vẻ bối rối.
Tần Vũ Dương có hơi hứng thú nhìn vẻ mặt Triệu TịchVũ, cô chợt cảm thấy bản thân mình thực sự hơi hứng thú với sự xấu xa này.
"Tôinghĩ tôi không còn gì để nói. Về công, tôi nghĩ chúng ta sẽ sớm trở thành đốithủ cạnh tranh, nên không có gì để nói, nếu như cô có lời muốn nói, mời ngàymai hãy đến, bây giờ đã hết giờ làm. Về tư, cho dù năm đó tôi và Cố Mặc Hàmchia tay cũng không hoàn toàn vì cô, nhưng liên quan đến cô là không thể tránhkhỏi, dù tôi đã không giận chó đánh mèo với cô, nhưng mà cũng không tỏ vẻ tôimuốn nhìn thấy cô. Là một người phụ nữ bình thường, tôi cũng có những phản ứngbình thường của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-mai-khong-quen/46148/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.