Tần Vũ Dương đứng ở trên cầu, ngắm nhìn cổ trấn GiangNam này, cầu nhỏ, sông nước, con người, các kiến trúc truyền thống tinh tế taonhã trải qua hàng trăm năm mưa gió, vẫn còn được bảo tồn hoàn hảo như trước, VũHạng [1], thưquán, Song Kiều [2], khắp nơi tràn ngập hơi thở ôn nhu.
Nhà nghỉ [3] rải rác ở hai bên nam bắc bờ sông, thuần một sắc tườngxám ngói xanh, tràn ngập nồng đậm phong tình Giang Nam, Tần Vũ Dương mới vừabước vào ngưỡng cửa nhà nghỉ, liền có một đôi vợ chồng trung niên nhiệt tìnhchào đón.
"Tầntiểu thư, phải không?" Bàchủ cười hỏi.
Tần Vũ Dương không tự chủ mỉm cười, "Gọicháu Tần Vũ Dương là được rồi ạ."
Ông chủ chất phác đón lấy hành lý trong tay cô, "Nàodẫn cô đi xem gian phòng thôi."
Giường gỗ chạm hoa văn và tấm đệm lớn làm cho Tần VũDương cảm giác bản thân giống như trở về cổ đại, cô nhìn chiếc chìa khóa dàibằng đồng ở trong tay, cảm thấy mới lạ.
Trong tiếng nước chảy róc rách Tần Vũ Dương chìm vàogiấc ngủ, một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau, lúc dương quang còn bị chặn ở bên ngoàicửa sổ, Tần Vũ Dương liền bị tiếng mái chèo đong đưa mà tỉnh ngủ, rửa mặt xongcô sảng khoái tinh thần mở cánh cửa gỗ rất nặng của nhà nghỉ ra, cổ trấn ngànnăm giống như bức tranh thuỷ mặc hiện ra ở trước mặt, cô nhìn ngắm, mỉm cười,hít thật sâu.
Liên tiếp vài ngày đều là như thế, ở cạnh bờ sông,dưới ánh mặt trời, ngồi ở trên ghế nằm bằng trúc, vừa uống trà bạch cúc, vừaxem sách.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-mai-khong-quen/3020947/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.