Chương trước
Chương sau
Rất lâu sau, anh cầm lấy điện thoại gởi tin nhắn choTần Vũ Dương, viết rồi xóa, xóa rồi viết, cuối cùng chỉ còn lại ba chữ.

Ngủ sớm đi.

Đôi mắt Tần Vũ Dương đẫm lệ nhìn mơ hồ ba chữ kia, sauđó xóa đi.

Khóc xong, Tần Vũ Dương cảm thấy thoải mái hơn, giấcmộng kia mang đến khủng hoảng cũng theo nước mắt chảy đi.

"Côlàm sao vậy?" Một giọng nóivang lên.

Tần Vũ Dương ngẩng đầu lên, là Lâm Lâm.

Cô lau nước mắt đứng lên, "Khôngcó việc gì."

"Côvì sao khóc?"

Chân Tần Vũ Dương chuột rút, ngồi xuống cái ghế gầnđó,"Tôinhớ đến một người bạn."

Lâm Lâm cũng ngồi xuống, "Bạn trai?"

Tần Vũ Dương sửa cô, "Bạn trai cũ."

Ánh mắt của cô ta lấp lánh tỏa sáng, "Cô cònthích anh ấy?"

Có lẽ, khi một người phụ nữ phát hiện ra cô ta chorằng tình địch còn thích người khác, cô ta sẽ đặc biệt quan tâm đến người phụnữ này với người đàn ông kia, để xác định cô ấy không có đe dọa đến mình.

Tần Vũ Dương cười cười, không có trả lời.

Lâm Lâm lại hỏi, "Vậy cô thích luật sưTrình sao?"

Tần Vũ Dương hỏi ngược lại, "Côthích anh ta sao?"

Dưới ánh đèn lờ mờ, Tần Vũ Dương thấy rõ mặt cô bé ấyrất đỏ, cô không tự chủ cười rộ lên, giống như thấy được bản thân mình nhiềunăm trước, ngượng ngùng, ngây thơ.

Cô nhỏ thẹn quá hoá giận, "Côcười cái gì?"

Tần Vũ Dương ôm cô bé, giống như ôm một đứa em gáinhỏ,"Thíchanh ta thì nói cho anh ta biết, cô không nói thì vĩnh viễn cũng không có cơhội."

"Nếunhư anh ấy từ chối thì làm thế nào?" Cônhỏ hơi rối răm gãi đầu.

Tần Vũ Dương nhìn ánh trăng bên ngoài, chậm rãi nói, "Yêu,cho tới bây giờ đều là một việc thiên hồi bách chuyển [1], chưatừng bị từ chối, chưa từng bị tổn thương, như thế nào hiểu được tình yêu? Cốgắng lên, cô nhóc!"

Mấy ngày kế tiếp, Tần Vũ Dương luôn cố tình hoặc vôtình vì Trình Húc và Lâm Lâm mà tạo cơ hội, sắc mặt Trình Húc càng ngày càngkhó coi.

Một đêm Trình Húc gõ cửa Tần Vũ Dương, "Đi dạomột chút không?"

Tần Vũ Dương gật đầu.

Đi lang thang trên con đường lát phiến đá xanh Vạn Lạitĩnh lặng, hít lấy bầu không khí vô cùng tinh khiết dễ chịu, khóe miệng Tần VũDương không tự chủ mang theo ý cười.

"Thếnào, thoát khỏi tôi làm em nhẹ nhõm như vậy à?" Ý tứ mười phần châm chọc.

Tần Vũ Dương hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên TrìnhHúc dùng giọng điệu này nói chuyện với cô, cô không biết trả lời như thế nào.

"Sựtồn tại của tôi có phải làm em rất khổn khổ ?"

"Khôngphải. Trình Húc anh là người đàn ông tốt, anh có quyền theo đuổi hạnh phúc, khôngcần phải lãng phí thời gian và năng lượng trên người tôi."

"Chỉcó mình em là được lãng phí thời gian và năng lượng trên người Cố MặcHàm?"

Cô không biết vì sao Trình Húc hôm nay lại gây sự nhưvậy.

Trình Húc tiếp tục, "Tần Vũ Dương, em rốtcuộc muốn chờ đến khi nào? Người đàn ông đó đã xoay người bỏ đi rồi, vì cái gìem vẫn đợi ở một chỗ không muốn đi về phía trước vậy hả?"

Miệng vết thương của Tần Vũ Dương bị anh ta không chútlưu tình nào xé toạt ra, máu tươi chảy không ngừng, cô có phần tức giận, "TrìnhHúc, anh cảm thấy tôi rất buồn cười chứ gì? Nhưng làm sao giờ, tôi chính làngười như vậy, trước đây, bây giờ, sau này cũng vậy, đời này cũng sẽ không thayđổi."

Sau khi nói xong có một loại khoái cảm khi trả đũalại.

Sắc mặt Trình Húc đột nhiên trở nên rất khó coi, trongmắt đều là sắc thái bị tổn thương.

Tần Vũ Dương ý thức được mình nói lỡ lời, "Xinlỗi..."

Trình Húc lắc đầu, "Đi về thôi."

Ban đêm yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng bước châncủa hai người, Trình Húc nhìn trên mặt đất hai thân ảnh ngẫu nhiên sẽ chồng lênnhau, trong lòng thực hi vọng con đường này không có kết thúc, bọn họ có thểnhư vậy đi cả đời.

Sau khi trải qua sự dằn vặt này, Tần Vũ Dương khôngcòn hào hứng, ngày hôm sau gởi cho Trình Húc tin nhắn rồi rời khỏi Ô trấn trởlại thành phố C.

***

Lúc ăn cơm tối, cụ ông Cố ở trên bàn cơm bỗng nhiên mởmiệng.

"ThấmĐình, lần trước không phải nói Mặc Hàm đã tìm được một người bạn gái sao? Conbớt chút thời gian đi gặp, tuổi Mặc Hàm không còn nhỏ, cũng nên cưới vợ."

Diệp Thấm Đình nhìn Cố Dật Phong, mặt mày Cố Dật Phongkhông thay đổi.

"Dạ,đã biết, thưa bố."

"Anhtrai cô ta phạm tội tham ô, loại người này sao có thể gả cho Hàm Tử đượcchứ?" Dương Y có chút nóng nảy.

Cụ ông Cố đặt đũa xuống, "Bây giờ đã không còn chudi cửu tộc nữa, không thể bởi vì anh trai cô ta phạm sai lầm thì chúng ta mượnthành kiến để đánh giá cô ta."

Dương Y bị chặn đứng, dưới bàn đá Cố Mặc Thần, Cố MặcThần khẽ lắc đầu với cô.

Trở lại phòng, Dương Y lập tức túm Cố Mặc Thần ra sứclắc.

"Anhnói, làm sao bây giờ hả?"

Cố Mặc Thần cẩn thận đỡ cô "Đừnglộn xộn, coi chừng té, em bây giờ là phụ nữ có thai, mau ngồi xuống nào."

"Ôngnội sẽ không thật sự tính toán bảo Hàm Tử cưới cái Triệu Tịch Vũ gì đóchứ?"

Cố Mặc Thần nhún vai.

"VậyVũ Dương làm sao bây giờ?"

"Hìnhnhư em rất có ý kiến với Triệu Tịch Vũ ?"

"Đươngnhiên, cái vẻ của con đàn bà kia cũng rất đáng ghét. Ngày đó anh không thấyđược, Hàm Tử rõ ràng không thích cô ta. Nếu như không phải là Vũ Dương... đâuđến lượt cô ta chứ ?"

"Lờinày đừng nói trước mặt Hàm Tử, nó sẽ không vui. Em đã nói nó không thích TriệuTịch Vũ, vậy tại sao lại để cô ta làm bạn gái?"

Dương Y lắc đầu, "Em có biết đâu, anh maugọi điện thoại báo cho Hàm Tử một tiếng."

Cố Mặc Hàm đang ở câu lạc bộ bên dưới tòa nhà PhongHoa cùng một đám người đẹp nói chuyện làm ăn, lúc tắt điện thoại, liền để điệnthoại ở trong tay chơi đùa, biểu tình trên mặt cũng lạnh đi vài phần, ánh mắttối tăm lạnh lùng.

Nụ cười của đối phương lại sâu hơn vài phần, "Cốtổng, ngài cũng biết, hiện tại làm ăn rất khó khăn, đây đã là mức cuối cùng củachúng tôi."

Cố Mặc Hàm không biết nghĩ tới điều gì, theo thói quenhíp híp mắt, cả căn phòng mọi người đều cảm giác nhiệt độ bên trong giảm xuốngvài độ.

Đối phương lau mồ hôi trên trán, "Kỳthật, bên chúng ta có thể nhượng thêm năm phần trăm nữa, ngài thấy như vậy cóđược không?"

Cố Mặc Hàm chớp mắt lại mở to mắt, chỉ là mày cau lại.

Lý Thanh Viễn và Thạch Lỗi đang tiến hành trao đổi ánhmắt.

"Hàmtử đang làm sao, cũng được rồi mà, năm phần trăm đó!"

"Tớnào biết cậu ta đang nghĩ gì, cậu đi nhắc đi."

"Cậu!"

"Cậu!"

Hai người vẫn còn đang bắn "Vèo vèo"ánh mắt,thì một tiếng "Cốp", Cố Mặc Hàm ném di động lên trên bàn, cầm lấy áo khoác đứng dậy rời đi.

Thạch Lỗi và Lý Thanh Viễn phản xạ có điều kiện đứnglên.

Đối phương cho rằng đàm phán không thành, lập tức bắtlấy cánh tay hai người bọn họ, "Thạch tổng, Lý tổng, nhượng thêm baphần trăm nữa, lần này thật sự là mức cuối rồi."

Thạch Lỗi và Lý Thanh Viễn nhìn nhau cười một tiếng,cùng hô lên, "Được!" Sau đó cũng ra khỏi phòng.

Những người còn lại trong phòng thở phào nhẹ nhõm, sáuthiếu gia Phong Hoa thật sự là danh bất hư truyền, ngay cả mức gốc của chúng tacũng lần ra rõ ràng như vậy.

Cuộc họp sáng hôm sau, Lý Thanh Viễn vẻ mặt sùng báiđem hợp đồng đưa cho Cố Mặc Hàm, Cố Mặc Hàm nhìn thoáng qua, rất kỳ quái hỏi, "Hợpđồng ký kết? Tám phần trăm? Ai đàm xuống thấp vậy?"

Lý Thanh Viễn với ánh mắt kỳ lạ càng nhìn anh, "Khôngphải là cậu sao?"

"Tớ?"

Đợi đến Lý Thanh Viễn đem chuyện nói ra một lần nữa,Cố Mặc Hàm cau mày, "Hìnhnhư là có chuyện như vậy."

"Cậukhông phải cố ý hóa trang khốc liệt hù dọa bọn họ sao ?"

"Lúcđó tớ đang suy nghĩ chuyện khác, cũng quên luôn bọn họ, sau đó liền đikhỏi."

Năm người anh em nhìn anh một cái, tập thể bùng nổ.

**

Triệu Tịch Vũ cầm điện thoại rời khỏi phòng họp.

"Alô,xin chào."

"Xinhỏi đây có phải là Triệu tiểu thư không?"

"Làtôi, ngài là ai ạ?"

"Tôilà thư ký của kiểm sát trưởng Diệp, kiểm sát trưởng muốn gặp mặt cô, xin côxuống lầu trong vòng mười phút, có một chiếc xe màu đen, bảng số xe là ******,cám ơn sự hợp tác của cô, tạm biệt."

Triệu Tịch Vũ mang theo nghi vấn xuống lầu, đi vềhướng chiếc xe màu đen kia, mở cửa ghế ngồi đằng sau chiếc xe, cô nhìn thấy mộtgương mặt quen thuộc.

Diệp Thấm Đình lịch sự cười với cô.

Triệu Tịch Vũ đờ người ra, "Bác,bác gái."

"Triệutiểu thư, lên xe thôi."

Đến một quán cà phê, Diệp Thấm Đình vừa khuấy cà phêthừa dịp mở miệng.

"Triệutiểu thư là người thông minh, tôi cũng không nói vòng vo."

"Bácgọi cháu Tịch Vũ là được rồi ạ."

Bà Cố bưng cốc lên uống một ngụm, "Kỳthật, tôi một điểm cũng không thích cô, một cô bé có thể thông minh, nhưng nếunhư thông minh ở những điểm không đáng thì không được tốt lắm. Lần này, tôithay mặt cho ông nội Mặc Hàm tới đây. Ý tứ của ông là, Mặc Hàm nên cưới vợ,muốn nghe một chút ý tứ của Triệu tiểu thư."

Lúc bà Cố nói đến "Triệu tiểu thư" thì tănggiọng điệu lên.

Triệu Tịch Vũ cười càng rộng, "Conđương nhiên là nguyện ý gả cho Mặc Hàm, con nguyện ý nghe theo ông nội."

Diệp Thấm Đình cười lạnh hai tiếng, "Tìnhcảm thật là đẹp!"

Buổi tối Cố Mặc Hàm lái xe đến dưới lầu nhà mình, vừangẩng đầu lên nhìn ánh đèn sáng trong nhà. Trong khoảnh khắc, trong lòng anh ấmáp tươi sáng.

Anh nhớ khi ở thành phố C, mỗi lần anh về muộn, vẫnluôn có một ngọn đèn ấm áp yên lặng ở trong bóng đêm chờ đợi anh, nơi đó cóngười phụ nữ anh yêu.

Anh cau mày khởi động xe rời đi, không lâu sau thì trởlại, lúc xuống xe trong ngực ôm một cô nàng khuynh thành.

Đôi mắt hoa đào của Cố Mặc Hàm không ngừng phóng điện,mang trên mặt nụ cười xấu xa, thỉnh thoảng thì thầm bên tai người đẹp, đổi lấynụ cười duyên của người đẹp, một đường trêu chọc người đẹp rồi đi vào thangmáy.

Anh một tay nắm cả eo người đẹp, một tay vụng về lấychìa khóa mở cửa.

Đột nhiên cửa từ bên trong mở ra, Triệu Tịch Vũ mangtrên mặt nụ cười thật tươi xuất hiện, sau đó nụ cười cứng đờ lại, tiếp đó thìbiến mất, cô căm hận nhìn người phụ nữ trong lòng Cố Mặc Hàm.

"Côta là ai?"

Cố Mặc Hàm cười ra vẻ giới thiệu, "Marry,đây là Triệu Tịch Vũ. Tịch Vũ, đây là Marry."

Người đẹp cũng không mất bình tĩnh, "Hi,Triệu tiểu thư."

Triệu Tịch Vũ rõ ràng đã nghẹn tức, "Cố MặcHàm, anh không cho em ở nơi này, hiện tại anh thế nhưng lại mang những ngườiphụ nữ khác về đây, chúng ta đã sắp kết hôn rồi!"

Cố Mặc Hàm dựa vào cạnh cửa, động tác lười biếng màđẹp trai, "Kếthôn? Ha ha..."

"Anh!"

"Côcòn chuyện gì khác không, nếu không thì mời về cho, tôi và Marry còn có việcphải làm." Cái từ "làm" kia vừa nóixong ý tứ không rõ ràng, khiến người khác suy nghĩ xa xôi, nói xong còn bắn mộtcái mị nhãn về phía cô nàng nghiêng nước khuynh thành kia, điện lực mười phần.

Triệu Tịch Vũ chuyển đối tượng công kích, chỉ vàongười phụ nữ kia nói, "Côcái con hồ ly tinh này, làm cái gì không làm, lại muốn làm kẻ thứ ba."

Cố Mặc Hàm nghiêng đầu nhìn cô ta, "Côđang nói bản thân cô ?"

Triệu Tịch Vũ tức giận đến toàn thân phát run, oán hậnxoay người rời đi.

Cô nàng khuynh thành đi tới, ôm lấy Cố Mặc Hàm chuẩnbị đi vào nhà, Cố Mặc Hàm đẩy cô ta ra, vẻ mặt lạnh lùng, "Cô cóthể đi."

"Darling,anh làm sao vậy?" Người đẹp rất kỳquái.

Anh từ trong ví tiền rút ra vài tờ đưa tới, tích chữnhư vàng,"Đi."

Marry tiếp nhận vẻ mặt tiếc nuối rời đi.

Cố Mặc Hàm gọi một cú điện thoại, "Ngày mai đổikhóa cửa nhà tôi, còn có, cô Triệu tiểu thư đó, tôi và cô ta không quen biết,sau này đừng cho cô ta đi vào."

Cố Mặc Hàm mở cửa, mở tất cả cửa sổ ra, vẻ mặt chánghét đứng ở trên sân thượng gió không ngừng tràn vào trong phòng, rèm cửa sổtung bay ngay trước mặt.

____________

[1] Thiênhồi bách chuyển: tâm tư rối bời, thay đổi liên tục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.