11
Nếu không phải cái bụng kịp thời vang lên tiếng ùng ục cứu nguy thì tôi sợ rằng mình đã mất hết mặt mũi.
Chẳng mấy chốc, tôi vừa xé bánh bao vừa nhe răng với Cố Kình.
Chờ đó cho tôi!
Đợi chị đây lấy lại sức lực, liền nghĩ cách thịt bé.
Bây giờ tôi đã tỉnh rượu và lấy lại được sự tỉnh táo, phải thừa nhận rằng tôi đã nghĩ về điều đó khá nhiều.
Nếu Cố Kình còn dám hỏi tôi cái vấn đề quái đản như tối qua nữa, thì tôi nhất định sẽ ăn sạch hắn.
Sau đó tựa vào đầu giường thản nhiên châm một điếu th.uốc, đầu ngón tay môn lây khuôn mặt đẹp trai mà trầm mặc của hắn, nói cho hắn biết rằng là bà đây yêu anh!
Đang ảo tưởng hăng hái, g.iết chếch được cái bánh bao cuối cùng.
Không biết cóp hải do tôi ăn quá nhanh hay quá mạnh mà tôi uống một ngụm lớn nước rồi lại nôn vào thùng rác.
Cố Kình sợ hãi vội vàng chạy đến.
Anh lao đến bên tôi, lau miệng và lo lắng hỏi.
“Em..em thật sự không sao.”
Nhưng Cố Kình hiển nhiên không tin, cực kỳ khẩn trương, cuối cùng kéo rèm cửa sổ lên, điều chỉnh lại vị trí gối cho tôi, để tôi tiếp tục nghỉ ngơi.
Nhưng anh lạ qua người đi ra ngoài.
“Em nghỉ ngơi cho thật tốt, anh đi đến phòng khám.”
Tôi khóc không ra nước mắt, xua tay chỉ muốn nói rằng có lẽ tôi đã ăn quá nhanh, chỉ cần anh ôm tôi nghỉ ngơi một lát là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-anh/2766888/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.