13
Sau khi tôi nghe xong bài hát thì đã là hai mươi phút sau.
Lúc Cố Kình thả tôi xuống, còn không hề thở dốc.
Tôi vừa hài lòng vừa thèm muốn vỗ về anh.
Ahhh, thật sự anh ấy mạnh mẽ quá đi thôi.
Nhìn gen như này mà không sinh con thì thật đáng tiếc mà.
Rất hiển nhiên, nếu là vận động nhỏ như này, căn bản không làm khó được Cố Kình.
Tôi lướt nhìn quảng trường trung tâm thương mại bên cạnh và nheo mắt lại.
Người ta đều nói, đàn ông sợ đi mua sắm với vợ, nhưng hôm nay anh lại giống như con robot hình người biết đi vậy, tôi muốn vắt kiệt sức của anh!
Với suy nghĩ đen tối như vậy, tôi kéo Cố Kình đi dạo từng tầng một.
Từ tầng này, vòng qua tầng khác, từ cửa hàng trang sức, qua cửa hàng túi rồi đi đến cửa hàng quần áo.
Chỉ cần nhìn trúng gì đó ưng mắt, liền mua.
Đồ mua thì đều để hết cho Cố Kình cầm.
Cố Kình thân hình cao lớn, mỗi tay xách bốn cái túi, nhìn có chút buồn cười.
Nhưng khi tôi nhìn vào khuôn mặt không hề mệt mỏi của anh ấy. Tôi lập tức nghiến răng, đi mua sắm tiếp!
Đi loanh quanh trong tâm trí rối bời.
Chúng tôi đi bộ thêm một giờ nữa.
Tôi vốn còn tưởng Cố Kình sẽ tức giận, nhưng ai ngờ anh chỉ thản nhiên nói:
“Còn đi lâu nữa không, anh mua cho em một đôi giày bệt nhé, gót giày em mang hơi cao, nếu còn đi tiếp sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-anh/2766885/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.