15
Tôi sai rồi.
Thật sự sai rồi.
Tôi tự trách hành vi sai trái của mình.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy mặt trời vào lúc 6 giờ sáng từ sau kỳ thi tuyển sinh đại học.
Lúc này tôi chẳng khác gì một người khuyết tật cấp độ hai cả.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa thì đã hơn 1 giờ chiều.
Cố Kình nằm ở bên cạnh tôi, tay vẫn đặt trên eo tôi.
“Chào buổi sáng!” - Anh ấy chào tôi bằng đôi mắt lấp lánh.
Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy như vậy.
Anh dường như có chút khác so với trước đây.
Nghĩ đến chuyện tối qua, tôi cảm thấy cả người nóng bừng.
Cảm thấy có chút không thật!
Nhưng cơn đau nhức trên người tôi lại như đang mách bảo tôi rằng, mọi chuyện ngày hôm qua đã thật sự xảy ra và tồn tại.
Bạn thân gọi hai chúng tôi cùng đi ăn tối.
Lúc đi ra khỏi cửa, tôi bước xuống, suýt chút nữa khuỵu gối xuống, nhưng Cố Kình đã nhanh chóng đỡ lấy tôi.
“Cẩn thận một chút.”
Mặt tôi lập tức nóng bừng, huhu, mất mặt quá đi.
16
Kỳ nghỉ thăm gia đình sắp kết thúc.
Dù sao thì lần này chạy đến tận đây cũng bởi muốn có con,
Anh ấy không hỏi tôi có yêu anh hay không nữa.
Có lẽ cả hai chúng tôi đều ngầm hiểu.
Lúc Cố Kình đưa tôi đến sân bay, tôi lại có chút chua xót, có chút lưu luyến.
Suốt đoạn đường đến sân bay, anh nắm tay tôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nho-anh/2766884/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.