Tiêu Liên đang ở trong xưởng thuê nhỏ của mình, thời điểm nghe tú nương duy nhất Tầm Thu nói rằng Nhan Tây Hạ bị mù, cả người cậu có chút phát ngốc, động tác trên tay ngừng lại, không dám tin, mở miệng dò hỏi, ngữ khí thập phần cẩn thận, như sợ nghe sai cái gì: "Là Nhan Tây Hạ nào?"
Động tác tay Tầm Thu tiếp tục cử động: "Còn Nhan Tây Hạ nào nữa? Trong toàn Hoài Hà thành có Nhan Tây Hạ nào khác nổi danh hơn không? Còn ai khác ngoài Nhan Tây Hạ sắp sửa kết thân vào Tiêu phủ của ngươi?"
Giọng Tiêu Liên mang theo chút run rẩy: "Ngươi nghe từ đâu vậy?"
Tầm Thu thu miệng quay về phía kim kiều đang ngồi ở cửa, chu chu môi: "Từ phu quân ta đó, sáng nay hắn đi ngang qua phủ của họ, nghe được lời của hàng xóm láng giềng nói, chỉ sợ qua buổi trưa toàn bộ người ở Hoài Hà thành đều sẽ biết."
Tiêu Liên nhất thời không thể ngăn tay mình run rẩy, kim chỉ từ trong tay cậu rơi xuống bàn.
Tầm Thu nhìn Tiêu Liên như người mất hồn, mở miệng quan tâm: "Tiểu lão bản, ngươi làm sao vậy?"
"Không có gì." Tiêu Liên nhặt kim chỉ lên. "Làm sao mà y lại bị mù?"
"Hôm qua không phải là ngày chín tháng chín sao? Cả nhà họ mang theo người hầu đến Hoài Hà để leo núi chơi bóng cầu song thân. Ai mà ngờ được rằng đệ đệ mười tuổi Nhan Tây Đông của y vì quá phấn khích, chạy nhảy xung quanh khi họ xuống núi, không nghe khuyên bảo, sau trượt chân ngã."
"Lúc đó, Nhan Tây Hạ duỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhin-thay-nguoi/194937/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.