"Ngươi dám lặp lại lần nữa xem!" Tiêu Liên vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Tiêu Tín, nhưng vì vẻ ngoài của cậu, nửa điểm cũng không có khí chất đáng sợ.
Tiêu Tín đưa tay vỗ nhẹ vào mặt Tiêu Liên hai lần, cố ý nói với giọng điệu khoa trương: Muốn ta nói lại bao nhiêu lần đều có thể, mẫu thân ngươi là một kỹ nữ Thanh Phượng Lâu không biết xấu hổ, trèo lên giường của phụ thân ta, nếu không thì làm thế nào mà có ngươi được?
Đôi mắt của Tiêu Liên đỏ bừng lên vì tức giận: Thanh Phượng Lâu là nhạc phường, không phải là loại địa phương kia, tự ngươi xem lại lời nói của mình đi. Nương ta dù gì cũng là trưởng bối của ngươi."
Tiêu Tín cười nhạo: "Nói dễ nghe một chút cũng chỉ là nơi người giàu trả tiền tìm niềm vui để giải trí. Mẫu thân ngươi là trưởng bối của ta? Đồ không biết tốt xấu! Nương ta mới là người được cưới hỏi đàng hoàng, ta là con trai của vợ cả, mẫu thân ngươi chỉ là thứ phi thôi. Trưởng bối? Địa vị ta cao hơn mẫu thân ngươi nhiều, mỗi khi bà ta gặp ta còn phải hành lễ nữa kìa."
Tiêu Liên tức giận đến phát run, nắm chặt tay, trừng mắt nhìn Tiêu Tín, nghiến răng nói: "Không được nói xấu nương của ta!"
Tiêu Tín nhìn bộ dạng của Tiêu Liên cười ha ha: "Sao nào? Không dám đánh ta? Từ nhỏ đã như thế này, ngươi có gan sao? Dám đánh ta không? Bình thường bị đánh cũng không phản kháng, vậy mà ngươi còn muốn đưa tay với ta?"
Tiểu Tín nói xong liền ngửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhin-thay-nguoi/194936/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.