An Tống âm thầm ghi nhớ lời nói của Trình Phong trong lòng, không khỏi cảm thấy xấu hổ vì bản thân trước kia suy đoán bác sĩ Dung giống như một kẻ tiểu nhân.
Mà Trình Phong sau đó liền quay lại nhặt cỏ đi dụ dỗ An An trong sân, chơi rất vui vẻ, cũng quên cả thời gian.
Cho đến khi chuông điện thoại vang lên, giọng nói hơi trầm thấp của người đàn ông từ đầu dây bên kia truyền lại, "Hoa quả còn chưa đưa đến?"
Trình Phong rụt cổ lại, nhìn thấy đã mười lăm phút trôi qua.
Anh không dám nán lại nữa, vội vàng rời khỏi sân nhỏ.
Trong xe, Dung Thận chợp mắt ngủ, nghe thấy tiếng mở cửa, uể oải nhướng mi.
Căn bản không cần người đàn ông mở miệng, Trình Phong đã chủ động nói thật: "Thực xin lỗi ngài Cửu, tôi vừa mới nói thêm chuyện vài câu với An tiểu thư, nên làm lỡ mất thời gian."
"Nói về cái gì?"
Trình Phong quay đầu nhìn lại, "Cũng không có nói nhiều, cô ấy hỏi tôi có phải anh phải đi Trạm Châu không, đại khái là đi bao lâu."
Người đàn ông cong môi mỏng không tỏ rõ ý kiến, dựa vào tựa đầu trầm giọng nói: "Đi thôi."
.....
Đến tối, An Tống bật thiết bị âm thanh, mở chơi một bản nhạc piano trầm bổng du dương.
An An uống sữa xong lại nhảy lên đùi cô, vẫy đuôi chờ cô vuốt ve.
An Tống chọt chọt cái mũi nhỏ ướt át của nó, tự lẩm bẩm nói: "Nếu sau này chị phải đi ra ngoài, em làm sao đây?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-luyen-tri-mang/2528060/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.