An Tống mở khóa điện thoại, trên màn hình có tin nhắn WeChat.
Từ Tô Quý.
Nội dung vỏn vẹn năm chữ và ba dấu chấm than: Tết đến Trạm Châu!!!
An Tống sửng sốt một chút, sau đó cắn cắn khóe miệng.
Tô Quý muốn đến Trạm Châu, không cần suy nghĩ cũng biết tại sao.
Cô cân nhắc nên trả lời như thế nào, mải mê suy nghĩ mà không để ý đến một bóng người đang dần tiến lại phía sau mình.
Khi bàn tay của người đàn ông đặt lên vai mình, toàn thân An Tống run lên, sửng sốt hỏi: "Ngày tết anh có rảnh không?"
"Được, em muốn làm gì?"
An Tống cũng không có giấu diếm, ý thức được giấu không được, liền đi thẳng vào vấn đề, "Tô Quý... Mùng một Tết sẽ đến đây, nếu như anh không rảnh, em sẽ bảo chị ấy đến lần sau."
Dung Thận không nói, nhưng nhướng mày.
Hỏng bét rồi, thế mà thực sự nói ra những gì trong lòng.
"Để em quyết định... " Người đàn ông cụp mắt cười, ngữ khí rất nhu tình, "Anh nên rảnh hay không rảnh?"
An Tống không chút ngượng ngùng liếc nhìn điện thoại, "Vậy thì rảnh đi."
Tâm trạng này giống như gặp bố mẹ chồng vậy, trốn được ngày đầu tiên thôi chứ không trốn được ngày thứ mười lăm.
Huống chi, nếu trước mặt Dung Thận mà lại giở mấy trò vặt, nhất định sẽ phát hiện ra.
An Tống xoay người muốn lên lầu gọi điện thoại cho Tô Quý, nhưng vừa mới đứng lên, cổ tay đã bị giữ lại, "Nếu không buồn ngủ, không bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-luyen-tri-mang/2527881/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.