An Tống đứng lên, "ah" một tiếng.
Ở cửa, bóng người dưới ánh đèn cao lớn lạ thường, có một làn sương mù gợi cảm khó tả.
An Tống lúc này mới để ý, anh đã thay áo sơ mi và quần dài, thay vào đó là một chiếc áo ngủ màu đen thoải mái.
Phần ngực hở một nửa, chỉ lộ ra một mảng da nhỏ, thắt lưng buộc hờ hững bên trái, so với quần áo chỉnh tề bình thường còn lười biếng hơn.
"Không muốn qua đây ngủ?"
Người đàn ông lại lên tiếng, chất giọng đặc sệt xen lẫn ý cười trong veo.
An Tống theo bản năng trả lời: "Không phải."
Dung Thận khẽ nhếch môi mỏng, nghiêng người buông tay nắm cửa, thấp giọng nói: "Ừm, đánh răng xong qua đây."
An Tống: "..."
Hình như có gì đó không đúng lắm.
Cô nhìn người đàn ông đi ra cửa, đến khi nghe thấy tiếng bước chân anh đi về phòng ngủ bên cạnh, đầu óc cô vẫn trống rỗng.
An Tống quay đầu nhìn chiếc giường lớn của mình, tự nhủ: "Em có giường..."
Ngủ chung giường trong phòng trưng bày Sơn Thủy là do nguyên nhân đặc biệt.
Bây giờ đã về nhà, không phải nên trở về phòng của mình để nghỉ ngơi như bình thường sao?
An Tống không từ chối ngủ với Dung Thận, nhưng không từ chối không có nghĩa là muốn thay đổi không gian cô độc và hoàn cảnh ngủ hiện có.
Cô cũng không phải nũng nịu để cố bám lấy tiết tháo và giới hạn của mình, chỉ đơn giản là cảm thấy bọn họ thổ lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiet-luyen-tri-mang/2527879/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.