Một chiếc đồng hồ bạc tinh xảo được đeo trên cổ tay mảnh khảnh của An Tống.
Cái chạm lành lạnh không làm giảm đi sự ấm áp của khoảnh khắc này.
An Tống lắc lắc cổ tay trái, kích cỡ vừa phải, như thể đã được đo ni đóng giày cho cô.
Nhưng sau đó, nụ cười trên khóe miệng cô nhạt đi rất nhiều, cô hạ tay xuống nói dối một câu: "Quà của anh... đến Tết mới giao được."
Cô không muốn nói thẳng là mình không chuẩn bị quà, nghe ra có vẻ chiếu lệ và không đủ sự coi trọng.
Một tuần nữa sẽ đến Tết Dương lịch, vì vậy lúc đó đưa cho anh món quà, cũng có thể coi được đúng không.
Lúc này, một gió buổi sáng thổi tới, trên mặt sông xuất hiện gợn sóng.
Dung Thận nhận lấy hộp quà trong tay cô, giơ cánh tay trái lên, "Cái này không có làm sẵn."
An Tống nhìn đồng hồ nam, lại nhìn đôi lông mày ấm áp của người đàn ông, vừa đeo đồng hồ cho anh vừa lẩm bẩm: "Thứ anh mua không tính."
"Em còn phải phân chia với anh rõ ràng thế sao?"
Dung Thận sờ đồng hồ, sau đó nắm tay cô đi vào nhà.
An Tống cảm nhận được sức nặng của chiếc đồng hồ đeo tay trên cổ tay, nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của người đàn ông, do dự không nói.
"Tối qua em thấy tủi thân vì quà đến muộn đúng không?" Người đàn ông luôn có thể quan sát những thay đổi trong cảm xúc của cô.
Hai người bước vào phòng khách, Dung Thận ngồi xuống liền kéo An Tống ngồi lên đùi mình.
Bất cứ chuyện gì có một rồi sẽ có hai, An Tống hình như đã quen với kiểu ôm ấp thân mật này rồi.
Cô ngồi nghiêng trong vòng tay người đàn ông, vô thức đung đưa bắp chân, lẩm bẩm nói: "Anh lại nhìn ra sao?"
An Tống phát hiện ra rằng bất kể cô giả vờ như thế nào, mỗi lần Dung Thận đều có thể đoán chính xác suy nghĩ của cô.
Người đàn ông dựa vào trên sô pha, nhướng mày rậm, câu môi nói: "Nếu không muốn bị anh nhìn ra, về sau những chuyện nhỏ này cũng không cần lo lắng, đồ vật chỉ là làm nền mà thôi. Quá nhiều vướng mắc sẽ chỉ làm tăng thêm phiền muộn trong em thôi."
An Tống nói đã biết, nhưng cảm xúc canh cánh trong lòng không hề giảm chút nào.
...
Sau bữa trưa, cả đoàn rời phòng trưng bày Sơn Thủy bằng thuyền.
Đi chơi lễ Giáng sinh tuy thời gian ngắn ngủi nhưng cũng đủ để mối quan hệ của An Tống và Dung Thận phát triển vượt bậc.
Khi trời sắp tối, xe thương mại dừng lại ở lâm viên Dung gia.
Nguyễn Đan Linh quàng một chiếc khăn choàng màu đỏ hớn ha hớn hở, đã sớm đứng trước hiên nhà mong chờ.
Dù sao cũng không phải lễ lớn hay nhỏ, tất nhiên bữa cơm gia đình là không thể thiếu.
Thấy trời đã tối, người đàn ông mới đưa An Tống đến muộn.
Nguyễn Đan Linh nhìn thấy An Tống, liền cười kéo cô đến bên cạnh mình, "An An, mấy ngày rồi không gặp con, để mẹ xem con có gầy đi không nào?"
An Đồng còn bưng đặc sản dân tộc mang về từ danh lam thắng cảnh, tươi cười đưa ra: "Dì, Giáng sinh vui vẻ."
"Con xem, trở về cũng được rồi, còn quà với cáp?" Nguyễn Đan Linh đang định đưa tay nhận hộp quà, ngay lập tức lại tím mặt vỗ bả vai Dung Thận, "Sao con lại An An xách đồ, trong tay còn chả có gì nữa chứ, không ga lăng chút nào."
Người đàn ông mím môi, phì cười hùa theo "Mẹ dạy chí phải."
Nguyễn Đan Linh trừng mắt nhìn anh một cái, vội vàng đem hộp quà giao cho người giúp việc, kéo An Tống đến nhà ăn uống nước yến.
Trong phòng khách, Dung Kính Hoài đeo kính, điềm tĩnh lật giở các tập hồ sơ.
Nghe thấy tiếng bước chân, ông liếc nhìn cửa ra vào, "Con về rồi à."
"Vâng." Dung Thận đi tới ngồi ở đối diện với ông, chân dài bắt chéo, thấp giọng nói: "Bố vội vàng gọi bọn con trở về như vậy, chỉ là ăn cơm thôi sao?"
Dung Kính Hoài tháo cặp kính gọng vàng ra, đóng tập tài liệu lại và đặt lên bàn cà phê, "Con phải đọc cái này trước khi chúng ta nói chuyện."
Dung Thận cúi người cầm lên, nhìn thoáng qua, thản nhiên cười nói: "Tham vọng không nhỏ."
"Con cảm thấy thế nào?" Dung Kính Hoài vuốt vuốt sống mũi, nhấp một ngụm trà, "Bên cố gia mặc dù có lão phu nhân trấn áo, nhưng lão Lục rõ ràng là không đợi được, trong suốt những năm qua con vẫn luôn giấu tài. Đã đến lúc phải ra tay rồi, trừ khi con định từ bỏ toàn bộ thị trường xây dựng Hương Giang."
"Không vội." Người đàn ông lão luyện thành thục dựa vào tay vịn, đôi mắt sâu thẳm lóe lên sóng ngầm ẩn ý, "Tham vọng không có nghĩa là thành công."
Dung Kính Hoài híp mắt, "Chắc vậy chứ?"
Tuy là bố con nhưng phong cách diễn của hai người rất khác nhau.
Dung Kính Hoài trong giới kinh doanh luôn đi theo hướng chủ động tấn công, nhưng Dung Thận luôn có sự điềm tĩnh khi xử lý mọi việc.
Ngay cả bố ruột của anh cũng không biết nền móng của anh ở nhà họ Dung rốt cuộc có bao nhiêu thâm sâu.
Lúc này, Dung Thận lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, nhìn Dung Kính Hoài với ánh mắt nghi ngờ, giữ kín như bưng.
"Tự con tính toán là được." Dung Kính Hoài xin anh một điếu thuốc, cầm trong tay nhỏ giọng nói: "Người thừa kế của nhà họ Dung nói trắng ra là một nghề chết thay, cùng lắm là nắm giữ khối tài sản khổng lồ, trên thực tế chỉ là một người quản lý làm việc cho tư bản.
Hai bố con đốt thuốc như không có người, Dung Kính Hoài hít sâu một hơi: "Nghe nói những năm gần đây tài sản của nhà họ Dung bị tư bản thao túng rất nhiều, hơn nữa còn thu hút rất nhiều nhà đầu tư nước ngoài. Tỷ lệ cổ phiếu nội bộ của Dung gia ngày càng thu hẹp lại, nói không chừng khi con nắm giữ nhà họ Dung, sẽ chỉ còn lại cái vỏ rỗng thôi."
"Sẽ không."
Hai từ đó thoát ra khỏi miệng người đàn ông một cách lặng lẽ, không có bất kỳ sự dao động nào về cao độ, nhưng nó có vẻ rất lớn.
Dung Kính Hoài nhất thời không hiểu ý của anh, nhướng mày hỏi: "Ý con là phương diện nào?"
Sẽ không bị tư bản ép buộc, hay là nhà họ Dung sẽ không trở thành cái vỏ rỗng?
Người đàn ông châm một điếu thuốc, bình tĩnh nói ba chữ, "Đều không có."
Không đợi Dung Kính Hoài hỏi tiếp, Nguyễn Đan Linh từ trong bếp đi ra ủ rũ xua tay, "Mùi nồng quá, sao lại hút ở phòng khách hả?"
Dung Kính Hoài ho nhẹ một tiếng, dậm điếu thuốc, vội vàng gọi Dung Thận đến phòng làm việc bên cạnh.
Không có cách nào cả, ông sợ vợ mà.
...
Dung Nhàn không về vào lễ Giáng sinh, chỉ có gia đình bốn người bọn họ ngồi trong phòng ăn thưởng thức một bữa tối gia đình thịnh soạn.
Sau bữa tối, trời đã tối hẳn, Nguyễn Đan Linh đề nghị họ ở lại nhà, nhưng Dung Thận đã khéo léo từ chối lời mời của bà.
Trước khi đi, Nguyễn Đan Linh mang cho An Tống mấy hộp tổ yến đắt tiền, dặn cô nhớ ăn hàng ngày.
Không biết là ảo giác hay là cái gì, nhưng An Tống luôn có thể cảm giác được dì Nguyễn cứ nhìn chằm chằm bụng của mình.
Lúc đầu cô nghĩ có gì đó bẩn trên quần áo, nhưng khi đi vào phòng tắm lại không thấy gì bất thường.
An Tống cười làm sự giao phó, theo người đàn ông lên xe, ánh mắt sau lưng vẫn dán vào bóng lưng họ.
Xe chậm rãi lái ra khỏi lâm viên, An Tống đưa tay sờ soạng vòng eo và bụng, không mập cũng không gầy.
Vậy... dì Nguyễn cứ nhìn cái gì thế?!
An Tống nghĩ không ra lý do về loại chuyện vặt vãnh này, chớp mắt liền quên mất.
Trở về Hương Chương Duyệt Phủ, đã là chín giờ rưỡi tối.
An An ngủ quên trong phòng khách tối om, mặc dù tiểu gia hỏa ở nhà một mình nhưng mỗi ngày đều có người giúp việc đến chăm sóc đúng giờ.
An Tống ngồi xổm bên cũi, yên lặng quan sát một hồi, đang định đi lên lầu thì điện thoại trong túi rung lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]