Lâm Hạc Hồng nhìn Sở Dực Xuyên, nhân tiện nói: "Ngươi ngồi lại chút, uống chén trà đã."
"Không cần đâu Lâm thúc, ta vốn đến đây để muốn làm xong chuyện mà mình đã hứa. Ta còn phải qua ngự thư phòng bên kia, nếu không thì sẽ muộn mất." Sở Dực Xuyên nói xong rồi nhìn Lâm Thanh Vũ, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Vũ, chờ ta hết bận buổi tối sẽ đến chơi với em."
Giọng điệu Lâm Thanh Vũ không hề quan tâm: "Không cần, Nhiếp Chính Vương bận rộn chính sự vốn đã vất vả, bệnh của ta đã ổn ngươi không cần phải đến đây nữa lại mệt thêm."
"Không mệt."
"Tùy ngươi." Lâm Thanh Vũ chẳng muốn nhiều lời.
Sau khi Sở Dực Xuyên đi rồi, Ninh thị dịu dàng, quan tâm Lâm Thanh Vũ nói: "Tiểu Vũ có thể nói cho mẫu thân nghe, sao bỗng dưng phải làm những việc này?"
Lâm Thanh Vũ không thể nói rõ đầu đuôi mọi chuyện, nếu loại chuyện đó không xảy ra trên người mình, nói ra cũng giống như mấy chuyện hoang đường. Y chỉ kéo mọi chuyện về hiện thực: "Mẫu thân, chỉ là con đề phòng vạn nhất, ở Thịnh Kinh đầy quyền lực này có ít người lại không giống như bề ngoài, chúng ta không thể không phòng."
"Ngay cả Xuyên ca ca mà tiểu Vũ chúng ta thích nhất cũng muốn phòng?" Ninh thị cười khổ.
Càng gần gũi thì lại càng khó đề phòng, có thể phụ mẫu y cực kỳ tín nhiệm Sở Dực Xuyên, Lâm Thanh Vũ cũng không tiện nhiều lời, chỉ nói: "Mẫu thân, con không có phòng hắn, chỉ là để hắn dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong-vuong-phi-nha-nguoi-lai-tu-hon-roi/1957600/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.