Sở Dực Xuyên chỉ nhẹ nhàng ôm bạn nhỏ của mình vào lòng, sau khi đã được trấn an hô hấp vững vàng. Đột nhiên hắn nghe thấy người nọ thều thào nói mớ còn kèm theo tiếng nức nở vụn vặt.
"Xuyên ca ca… vì cái gì… tại sao phải đối xử với ta với Lâm gia như thế?"
"Xuyên ca ca, huynh không thích ta đúng không, căn bản ngươi không muốn thành hôn với ta. Ngươi chỉ muốn lợi dụng ta thôi phải không?"
"Sở Dực Xuyên ngươi là người xấu, là người lớn đáng ghét."
"..."
Sở Dực Xuyên chỉ ôm chặt người trong lòng nghe y nức nở nói mớ. Ghé vào tai người nọ, giọng nói dịu dàng như nước nói với người đang ngủ say, bị giam trong giấc mơ: "Tiểu Vũ không khóc nhé, là ca ca sai ca ca rất thích em, cực kỳ cực kỳ thích em. Càng không có không muốn lấy em cũng chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ lợi dụng em. Tiểu Vũ tin ca ca lần này được không, ca ca sẽ không để em thất vọng."
"Ưm—" Đột nhiên Sở Dực Xuyên không nghe thấy người trong ngực nói mớ nữa, sau đó lại hung dữ cắn một cái lên cổ hắn khiến Sở Dực Xuyên phải chịu đau. Hiển nhiên là đứa nhỏ cứ cắn miết như vậy và không có ý định buông tha.
Hắn cũng chỉ có thể chịu đựng, hít sâu điều chỉnh một cái rồi cũng tùy ý đứa nhỏ này cắn.
Ban đêm càng thêm yên tĩnh, có thể nghe được âm thanh tuyết đọng trên những cây ngoài cửa sổ trong nội viện rơi xuống.
Cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong-vuong-phi-nha-nguoi-lai-tu-hon-roi/1957596/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.