Mùa đông lạnh lẽo nên bình minh lên muộn. Cộng thêm bên ngoài còn có tuyết rơi nên đến giờ Thìn canh ba[02] thì trời mới sáng hửng.
[02]: 8h30 sáng.
Lâm Thanh Vũ nhìn Vân Trúc hầu hạ mình rời giường, nghĩ một chốc vẫn hỏi: "Vân Trúc, đêm qua hắn đến lúc nào vậy?"
"Hắn? Ý tiểu thiếu gia là Nhiếp Chính vương sao?" Vân Trúc suy nghĩ rồi trả lời: "Chắc là cuối giờ Hợi[03] dù sao cũng chắc chắn rằng lúc đó tiểu thiếu gia cũng đã ngủ rồi, sao thế ạ?"
[03]: 23h00
"Không có gì… thế ngươi có nghe thấy giọng nói của ai không?"
Vân Trúc hơi nghi hoặc lắc đầu, nhân tiện nói: "Không có ạ… lúc trước khi tiểu thiếu gia bị bệnh mê man mấy ngày thì mỗi đêm Nhiếp Chính vương đều đến đây trông coi. Tiểu thiếu gia đã ngủ thì Nhiếp Chính vương chắc chắn sẽ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không làm ồn đến người."
Lâm Thanh Vũ mệt tâm, chẳng lẽ y thật sự gặp ác mộng nên mới có ảo giác? Với lại lúc y nằm mơ có nói gì đó không nói thì Sở Dực Xuyên cũng không phản ứng thế được.
Vân Trúc thấy thiếu gia nhỏ nhà mình bỗng nhiên im lặng thì vội nói: "Tiểu thiếu gia, sáng nay lúc vương gia đi nô tài thấy trên cổ ngài ấy bị đỏ một mảng, miệng vết thương rất rõ ràng hình như còn có máu. Vừa nhìn là biết bị người làm bị thương, thuốc mỡ trong phủ cũng không kém so với đồ của Thái Y viện, hay là tiểu thiếu gia mang thuốc cho vương gia đi?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong-vuong-phi-nha-nguoi-lai-tu-hon-roi/1957592/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.