Hôm sau, ngự thư phòng.
Hoàng đế nhỏ Sở Huyên đóng đế ấn[1] lên Thánh chỉ, nhìn người trước mắt nói: "Hoàng thúc, trẫm chuẩn bị xong rồi."
[1]: con dấu đại diện cho hoàng đế.
Sở Dực Xuyên vừa nhận lấy đã nghe một giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài truyền đến: "Nhiếp Chính Vương có ý gì, ngươi có biết Lâm gia vĩnh viễn không giao nộp binh quyền là có nghĩa là gì không, hạ một thánh chỉ là không còn đường đổi ý."
"Thái hậu không ở trong hậu cung an dưỡng tuổi già cho tốt lại chạy tới đây can thiệp triều chính, thế này là muốn trái với tổ chế."
Sắc mặt Quách thái hậu ngưng trọng, cau mày: "Ai gia tự biết hậu cung không được quyền tham gia chính sự, nhưng hành động lần này của Nhiếp Chính Vương nếu tương lai Lâm gia có tâm bất chính..."
Sở Dực Xuyên thờ ơ đáp lại: "Ngay cả hoàng huynh cũng chưa bao giờ phỏng đoán Lâm gia như vậy, thái hậu nói vậy là muốn tổn thương lòng của trung thần?"
"Ai gia cũng không có ý này, chẳng qua người cầm binh tự trọng qua các triều đại đâu chỉ có một, hai,... hiện tại Lâm Hạc Hồng sẽ không, về sau thì sao? Hoàng đế là thân sinh của ai gia, nếu tương lai có bất trắc thì ai tới gánh, hiện giờ thiên hạ thái bình quyền thiên hạ đương nhiên là thuộc về Hoàng đế, binh quyền cũng không ngoại lệ."
note: "cầm binh tự trọng" là như thế nào thía mà toi sệch nát não gòi nhma vẫn khôm hỉuuuu:(
"Những thứ này không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong-vuong-phi-nha-nguoi-lai-tu-hon-roi/1957604/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.