Mây đen cuộn tới, cuồng phong nổi lên, tiếng sấm vang rền, mưa to sắp đến.
Tiêu Cư Mạo đứng lặng im trên nóc nhà, gió lớn kêu gào xốc lên thành từng đợt sóng gợn trên lông mèo, một giọt mưa to rơi xuống ngay trên lỗ tai hắn, mấy sợi râu hai bên mép điên cuồng lay động.
"Nhiếp chính vương, ngươi cần phải suy nghĩ cho kỹ." Thái hậu lời nói mang theo nồng đậm uy hiếp rót vào trong tai Tiêu Cư Mạo, "Hoàng thượng tỉnh lại khi nào không rõ, ngươi vì sao không chọn minh quân khác để phụ tá?"
"Vi thần cáo lui.", Đàm Thời Quan hơi khom người thi lễ một cái, thần sắc kiên định không sợ. (?)
*Chỗ này thấy raw nó cũng có nhiêu đây, tại tui kì hay sao mà tui thấy nó cứ cấn cấn kiểu gì.
Mưa to bỗng nhiên trút xuống, Tiêu Cư Mạo đẩy ngói lưu ly về vị trí ban đầu, quay người nhảy qua trên cây, lại xuyên qua cành cây, từ trên cành cây bò xuống dưới.
Đàm Thời Quan bước ra khỏi Ninh Hi cung, hắn không mang theo dù, cung nhân cũng không có người thay hắn chuẩn bị dù che mưa hoặc áo tơi, mưa càng lớn, hạt mưa xối thẳng nện lên người hắn, trong nháy mắt thấm triều phục đen huyền, sắc đen càng thêm đậm.
Tiêu Cư Mạo cũng trong màn mưa cứ thế chạy đi ra, cung nhân lẫn thị vệ bởi vì trời đột ngột mưa to khiến ai cũng bận bịu, cho nên không ai rảnh để ý tới một con mèo bẩn thỉu. Hắn chạy vòng qua trước Ninh Hi cung, giữa màn mưa mơ hồ nhìn thấy Đàm Thời Quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong-hit-meo-moi-ngay/993237/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.