Mưa đến nhanh, đi cũng rất nhanh, một đêm qua đi, mây đen tan biến, ánh nắng chiếu khắp nơi.
Thời điểm Tiêu Cư Mạo tỉnh giấc, phát hiện đã không thấy Đàm Thời Quan đâu. Hắn hít một hơi sâu duỗi người trên nệm mềm, toàn thân uể oải muốn chết, động một chút cũng lười. Chóp mũi vờn quanh một mùi hương thanh thanh, cùng với mùi hương trên người Đàm Thời Quan giống hệt nhau.
Nghĩ đến giấc mộng tối qua, mèo Bệ hạ cảm thấy có chút xấu hổ. Trước kia nếu như có nằm mộng thấy Đàm Thời Quan, đều là bộ dạng người kia khóc ròng, khóc thảm thiết quỳ gối dập đầu cầu xin Tiêu Cư Mạo, nhưng không hiểu sao tối qua lại mơ thấy Đàm Thời Quan lại nhìn hắn cười, lại còn cười lên đẹp như thế, Tiêu Cư Mạo tự dưng thấy có hơi kinh dị.
"Nguyên Bảo tỉnh rồi?" Nam nhân ngược nắng từ bên ngoài phòng đi vào, một thân triều phục hoa văn rồng bay phấp phới, càng thêm nổi bật lên vóc người anh tuấn của đối phương, khí thế ngút trời như người ta vẫn thường hay nói. Tiêu Cư Mạo nghe thấy tiếng nói nghiêng đầu nhìn sang, chẳng biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên lâng lâng vui vẻ.
Đàm Thời Quan dùng nước ấm ngâm vải mềm vào, vắt sạch nước sau đó tới lau mặt cho Tiêu Cư Mạo, thoáng cái mèo bệ hạ liền cảm thấy thần thanh khí sảng, sau đó duỗi móng vuốt ra chìa trước mặt Đàm Thời Quan. Đàm Thời thấy thế ý cười trên mặt càng đậm, cũng không ngại mệt nhọc, lấy khăn thấm nước tiếp tục lau bốn cái móng nhỏ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiep-chinh-vuong-hit-meo-moi-ngay/993238/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.