Chương trước
Chương sau
Phủ doãn Kinh Triệu.
Bên ngoài công đường bị bách tính vây lại chật như nêm cối, bọn họ đều duỗi thẳng cổ, ló đầu qua, rướn người lên, hi vọng nhìn thấy cảnh tượng bên trong. Cái này không thể trách bọn họ, bởi vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy được người từ nước bên ngoài đến cáo trạng bách tính nơi đây, cho nên cảm thấy mới mẻ.
Trên trán Tôn kế Thành mồ hôi lạnh thi nhau túa ào ào, vốn cho rằng vụ án này rất đơn giản - Thất hoàng tử trên đường dạo chơi có buông lời nhục mạ Nhiếp chính vương của Tiêu quốc, khiến cho Tiền Lai nghe được sinh lòng bất mãn, nhịn không được ra tay đánh người, sau đó làm bị thương Thất hoàng tử, túm lại chỉ cần bồi thường chút ngân lượng rồi nhận trừng phạt vài gậy là được rồi, thế nhưng mà ai biết được, cái tên Tiền Lai này đến thời điểm nước sôi lửa bỏng, ngay ở trên công đường giằng co qua lại với Thất hoàng tử lại lỡ miệng khai ra Nhiếp chính vương có dính líu trong chuyện này, rồi giờ phải xử sao đây?
Bách tính bên ngoài thảo luận sôi nổi như cái chợ.
Hiển nhiên không có ai mong muốn xảy ra chiến tranh, hai nước thỏa thuận nghị hòa là điều mà dân chúng vẫn luôn mong đợi, nếu có người rắp tâm muốn phá hủy mối nghị hòa lần này, thì đó dám khẳng định rằng chính là kẻ thù của bọn họ. Thế nhưng lời Tiền Lai vừa nói ra, Nhiếp chính vương chính là kẻ mưu toan muốn phá hủy mối nghị hòa lần này, đây rốt cuộc là sao thế? Nhiếp chính vương vì sao không muốn nghị hòa?
Có một tiếng nói trong đám người nghị luận ấy truyền ra.
"Thì ra là vậy, Nhiếp chính vương đây là muốn lợi dụng chiến tranh, để nắm giữ càng nhiều binh quyền. Mọi người chắc hẳn đều biết rõ, Nhiếp chính vương chinh chiến canh giữ ở biên cương bao nhiêu năm nay đã lập nên rất nhiều chiến công hiển hách, nắm trong tay mấy chục vạn đại quân tinh nhuệ, đúng lúc bây giờ Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh không rõ sống chết thế nào, Nhiếp chính vương lên chưởng quản triều chính. Nếu như một lần nữa để chiến tranh dấy lên, bạo loạn khắp nơi, hắn sẽ thừa cơ chiếm lấy lòng tin đồng thời củng cố thêm tượng đài oai hùng dũng mãnh trong lòng của bá tánh, sau đó thuận lợi soán ngôi kế vị, quả thực là lòng lang dạ sói."
Loại suy nghĩ này thật là quá mức gượng ép, nhưng dân chúng vây xem lại tin là thật. Bởi vì chiến tranh là ác mộng của tất cả mọi người, chỉ cần có người chạm đến ranh giới cuối cùng, dân chúng nhẹ dạ chắc chắn sẽ tin sái cổ, mà không cách nào phán đoán thật giả.
Bên ngoài phủ doãn Kinh Triệu dân chúng càng đến càng nhiều, Tôn Kế Thanh lau mồ hôi, nhìn qua Thất hoàng tử đang ngồi trên công đường, cùng với kẻ đang quỳ dưới đất Tiền Lai.
Tôn Kế Thành trong lòng xoay chuyển, giận dữ đập kinh đường mộc*, quát: "Tiền Lai to gan lớn mật! Đả thương Thất hoàng tử sau lại bịa đặt vu oan cho Nhiếp chính vương! Ngươi đây là ăn gan hùm mật gấu hay sao?! Người đâu, đem hắn giải vào đại lai, chờ ngày xét xử!"
Lập tức có nha dịch bước tới giải Tiền Lai đi.
"Gượm đã nào!" Thất hoàng tử ngồi trên ghế vẫn vẫy phiến quạt, trên đầu còn quấn một vòng vải trắng, sắc mặt nhìn có chút tái nhợt, nhìn thấy Tôn Kế Thành có ý muốn ngăn cản quá trình 'tự khai' của Tiền Lai, liền lên tiếng ngăn cản.
Tôn Kế Thành đã hạ quyết tâm không muốn tiếp tục thẩm vấn, thuận miệng đáp ngay: "Thất hoàng tử xin yên tâm, Tiền Lai cố ý đả thương người, bản quan định sẽ không bao che với hắn."
Thất hoàng tử trên mặt hiển hiện một tia trào phúng, "Tôn đại nhân, bổn điện hạ cũng không phải là lo lắng ngươi bao che cho một tên hỏa kế chạy vặt, bổn điện hạ là lo lắng ngươi bao che cho người nào đó."
Tôn Kế Thành trước đó đã cảm giác được mơ hồ có chút không ổn, Thất hoàng tử, hay nói đúng hơn là đám người này thù ai, ghét ai nhất, muốn nhắm vào ai nhất ngay từ đầu vốn đã không phải là Tiền Lai rồi, mà là người đứng sau lưng Tiền Lai, mà người này hết sức rõ ràng, không ai khác chính là Nhiếp chính vương - Đàm Thời Quan.
Hắn cũng không tin Nhiếp chính vương muốn phá hư nghị hòa, mọi chuyện cần thiết đều tới quá khéo đi, mà Tiền Lai này thân phận cũng không phải dạng vừa, khó bề phân biệt. Hắn trước tiên chỉ có thể đem Tiền Lai nhốt lại, ngăn cản hắn lại tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ trên công đường mê hoặc dân chúng, còn những chuyện khác hạ hồi phân giải.
"Thất hoàng tử hiện đang có thương tích trong người, vẫn là nên về trước đi nghỉ ngơi, bản quan tự sẽ công chính xử lý án này." Tôn Kế Thành nói xong lại vỗ kinh đường mộc một tiếng vang dội, tự mình rời khỏi công đường trước.
Thất hoàng tử sắc mặt trở nên âm trầm, nhưng cũng hết cách, đành phải phất tay áo rời đi.
Hắn trở lại chỗ ở, hỏi thủ hạ hộ vệ: "Công chúa đâu?"
"Công chúa đang nghỉ ngơi."
Thất hoàng tử - Vu Hành ngừng chân suy ngẫm một lát, quay người đi về chỗ ở của Tang Nhu.
Mới vừa đi tới cửa sân, liền thấy muội muội của hắn biếng nhát nằm nghiêng người trên ghế quý phi đặt trong viện, chân ngọc trần trụi, phong tình vô hạn. Tì nữ vẫn luôn phe phẩy quạt bên cạnh nhìn thấy hắn, thoáng hành lễ.
"Tang Nhu, ngươi ở chỗ này xem ra sung sướng hài lòng nhỉ? Không giống ta ở bên ngoài hao tổn bao nhiêu công sức." Hắn bước đến ghế bên cạnh ngồi xuống, vươn tay ngắt một quả nho chín mọng đặt trên bàn nhét vào mồm, sau đó nhíu mày phun ra, "Không ngọt bằng nhỏ ở chỗ chúng ta."
"Ngươi mặt mày hốc hác dù sao cũng tốt hơn so với ta mặt mày khó coi." Tang Nhu ung dung ngồi dậy, gương mặt xinh đẹp còn mang theo tia lười biếng, càng lộ vẻ quyến rũ phong tình, thanh âm của nàng nhẹ nhàng nhu nhu, tuy là lời ra khỏi miệng rất khó nghe, nhưng bởi vì thanh âm ấy mà khiến cho Vu Hành nghe xong cũng không tức giận được.
Vu Hành gật gật đầu, "Cũng đúng, gương mặt này của ngươi cũng không thể để bị thương."
"Nghe nói Nhiếp chính vương của Tiêu quốc vẻ ngoài bất phàm, võ công sâu không lường được, ta ngược lại rất muốn gặp hắn một lần.", Tang Nhu lại nằm nghiêng trên giường, dáng người uyển chuyển, mặt mày ẩn tình, cũng may Vu Hành là huynh trưởng của nàng, nếu không mỹ nhân trước mắt như vậy, hắn chỗ nào nhịn được?
"Ngày mai liền có thể gặp được, làm gì nóng lòng như thế?" Vu Hành quét mắt nhìn nàng một chút, "Bất quá, ngươi muốn thì muốn, nhưng còn phải đợi sau khi chuyện này thành công mĩ mãn, khi ấy muốn chơi thế nào thì chơi thế đó."
Tang Nhu mím mím môi anh đào, mắt phượng nghiêng qua nhìn về phía Vu Hành, "Các ngươi xem ra vẫn tự tin như vậy sao? Nếu như Đàm Thời Quan kia thực sự dễ đối phó tới vậy, chúng ta vì sao mấy năm nay lại liên tục bại lui?"
Vu Hành lắc đầu, "Ngươi không hiểu được, thôi, không nói với ngươi mấy chuyện này, ngày mai đến Hoàng cung Tiêu quốc, ngươi có thể tự mình nhìn ngắm cho kĩ. Nếu thích, ta có thể đoạt người từ tay bọn hắn đem về cho ngươi chơi, nếu như không thích, thì sau khi xong chuyện cũng không cần giữ lại làm gì."
Tang Nhu "Ừ" một tiếng, "Chúc ngươi mã đáo thành công."
Vu Hành đứng dậy rời đi, Tang Nhu vẫn nằm yên bất động, buông hàng mi dài xuống, che giấu đi dao động mãnh liệt trong đáy mắt.
Giờ Thân, Thái hậu triệu Nhiếp chính vương vào cung, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng.
Cục diện hôm nay đối với Đàm Thời Quan cực kì bất lợi, Thái hậu lúc này triệu kiến Đàm Thời Quan vào cung, không thể không khiến người sinh ra lạnh lẽo trong lòng. Lưu Vệ lo lắng cho Vương gia nhà mình, nhưng bất đắc dĩ chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh cao lớn dần khuất sau tường thành Hoàng cung.
Tiêu Cư Mạo vốn định níu áo Đàm Thời Quan hi vọng có thể cùng hắn vào cung gặp Thái hậu, nhưng lần trước Tiêu Cư Mạo thiếu chút nữa bị Thái hậu chém đầu, Đàm Thời Quan vì thế nhẫn tâm cự tuyệt.
Mèo bệ hạ đành phải đợi sau khi Đàm Thời Quan đi, lặng lẽ chạy đến cửa hang lần trước, nhìn thấy bốn bề vắng lặng không có ai, liền chui vào. A? Sao cái động này hình như lại nhỏ hơn lần trước rồi?
Nơi này hoang vu vắng vẻ, lần này ngay cả đứa nhỏ kia cũng không thấy nữa, mèo bệ hạ tránh khỏi tầm mắt của mấy cung nữ thị vệ xung quanh, cấp tốc chạy về hướng Ninh Hi cung, nhanh đến mức giống như một tia chớp.
Càng đến gần Ninh Hi cung, thủ vệ càng nghiêm mật.
Tiêu Cư Mạo hơi suy nghĩ một chút, liền cố chịu mấy vết bẩn, trên mặt đất lăn qua lộn lại, lại cào thêm cát trét trét bôi bôi lên mặt mình, hi vọng không ai nhận ra, nếu như chẳng may bị phát hiện hắn là mèo của Đàm Thời Quan, nói không chừng lập tức sẽ bị bắt tới trước mặt Thái hậu, sau đó bị lôi ra trảm.
Hắn vụng trộm leo đến cây đại thụ phía sau Ninh Hi cung, thừa dịp không người, tranh thủ thời gian nhảy lên trên ngói lưu ly, dùng móng vuốt nhẹ nhàng dịch chuyển một miếng ngói ra khỏi vị trí ban đầu, để lộ không gian bên trong, vừa hay nhìn thấy Đàm Thời Quan đang hành lễ quỳ trên sàn.
"Nhiếp chính vương mời đứng lên." Thái hậu để cho cung nhân dọn chỗ ngồi.
Đàm Thời Quan ngồi xuống, thần sắc bình tĩnh, "Không biết Thái hậu triệu thần vào cung, có gì muốn căn dặn?"
Thái hậu nghe hỏi trên mặt liền hiện rõ nét u sầu, "Nói tới chuyện này, bệ hạ đã hơn nửa tháng rồi vẫn chưa tỉnh đi? Ai gia đã hỏi thái y, thái y nói Bệ hạ có khả năng sẽ không tỉnh lại được. Ai gia mặc dù đau lòng, nhưng nước thì không thể một ngày không có vua, Tiêu quốc chúng ta đợi không được nữa."
Đàm Thời Quan mi tâm nhảy một cái, "Bệ hạ có Long khí hộ thể, tất nhiên sẽ bình an vô sự, Thái hậu không cần lo lắng quá mức."
"Nhiếp chính vương nói cũng đúng." Thái hậu vuốt ve móng tay dài nhọn đang đeo, mặt mày lăng lệ, "Chi bằng trước khi bệ hạ tỉnh lại, cứ lập trữ quân trước, Nhiếp chính vương có muốn đề cử ai hay không?"
Tiêu Cư Mạo nheo mắt mèo, lời này của Thái hậu là muốn cho Đàm Thời Quan lựa chọn. Đồng ý lập ra một Hoàng tử bù nhìn, thì Đàm Thời Quan có thể bảo toàn được mạng, nếu như không đồng ý, đợi hắn phía trước là con đường chết.
Trong điện lặng im nửa ngày, Đàm Thời Quan chậm rãi đứng lên, tà áo dài phất qua trước ghế, kiên định trả lời: "Vi thần nghĩ là, Bệ hạ hiện giờ còn tuổi trẻ, bây giờ bàn đến việc lập thái tử, vẫn còn hơi sớm."
Chú thích:
Kinh đường mộc: Là cái cục gỗ mà trong phim cổ trang hay điển hình là Bao Thanh Thiên vẫn hay dùng nó đập lên bàn để cảnh tỉnh mấy kẻ khai gian dối hoặc cố tình làm loạn công đường á mấy chế.
Từ thời Xuân Thu, phủ quan các cấp đã bắt đầu sử dụng kinh đường mộc, mãi cho đến pháp quan thời Dân Quốc vẫn từng dùng qua vật này.
Kinh đường mộc là một khối gỗ cứng hình chữ nhật có góc cạnh, lớn nhỏ thường là vừa tay người cầm. Trước thời Đường, kinh đường mộc không có đồ án. Từ Đường Thái Tông (唐太宗) về sau, để được đẹp hơn, trên kinh đường mộc có chạm khắc đồ án động vật rồng, sư tử, hổ. Thời Võ Tắc Thiên (武则天),triều đình quy định đồ án trên kinh đường mộc là hình rồng, lấy ý rồng tượng trưng cho hoàng quyền. Các triều đại sau noi theo đó.
Còn như chất liệu để chế tạo, thường tuyển dụng gỗ tốt như hoàng hoa lê (黄花梨),gỗ tử đàn (紫檀). Những loại gỗ này cứng, sớ mịn, khi gõ xuống án tiếng rất vang. Ngoài ra, ở phương bắc còn dùng loại gỗ cây dâu, cây táo, cây hắc hoè để chế tạo kinh đường mộc
Thời cổ chức quan khác nhau, danh xưng cụ thể của kinh đường mộc cũng có khác:
- Kinh đường mộc mà hoàng đế sử dụng gọi là "Chấn sơn hà" (震山河)
- Kinh đường mộc của Tể tướng quan viên nhất nhị phẩm gọi là "Tá triều cương" (佐朝纲)
- Của nguyên soái, tướng quân võ quan các cấp thì gọi là "Kinh hổ đảm" (惊虎胆)
- Còn khối gỗ nhỏ nhỏ mà quan viên phổ thông cấp dưới sử dụng mới gọi là "Kinh đường mộc" (惊堂木).
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.