Chương trước
Chương sau
5.

Hôm nay trời mưa to và không có lớp học, vì vậy tôi định nằm trong ký túc xá cả ngày.

Cho đến trưa tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ.

"Con với Tiểu Thần lại cãi nhau nữa à?"

"Các con là cùng nhau lớn lên, có chuyện gì mà nói không được, hòa hợp một chút."



Tôi cào tay, vang hết tiếng này đến tiếng khác.

Vì Phương Thần có cái miệng rất ngọt và học giỏi nên được những người lớn trong nhà yêu thích, anh ta còn được coi là con nhà người ta trong mắt mẹ tôi.

Sau khi biết tôi và Phương Thần ở bên nhau, mẹ tôi đã rất vui vẻ, và nói với tôi rằng hãy đối xử tốt với anh ta và đừng có nhỏ nhen với hắn.

"Mẹ, con với Phương Thần chia tay lâu rồi, con không còn thích anh ta nữa."

Nói xong, mẹ tôi còn chưa kịp phản ứng tôi đã cúp điện thoại, xét theo việc bà thương Phương Thần như con ruột, chắc chắn sẽ lại mắng tôi một trận.

Tôi kéo Phương Thần ra khỏi danh sách đen và đồng ý với yêu cầu kết bạn.

Giây tiếp theo, "Anh đang ở dưới lầu, chúng ta nói chuyện được không?"

Lúc này, bạn cùng phòng Cao Hạ mở cửa bước vào.

Cô ấy liếc tôi một cái và không nói gì.

Hai người bạn cùng phòng khác đều đã đi đến phòng học, chỉ có hai chúng tôi trong ký túc xá, bầu không khí thật xấu hổ.

Thật ra trước đây tôi cùng Cao Hạ chơi rất thân, nhưng vì Phương Thần, chúng tôi đã cãi nhau.

Chuyện tôi theo đuổi Phương Thần thì ai cũng biết, cô ấy tính tình thẳng thắn, không hiểu nổi tôi, còn nói tôi không đáng.

Sau này mới phát hiện cô ấy nói rất đúng, thích một tên đê tiện như vậy thật sự là không đáng.

“Anh ta lại tới tìm mày à?” Cô ấy khoanh chân ngồi trước bàn, quay lưng lại nghịch điện thoại, giống như không phải cô ấy nói lời này.

Tôi nhìn theo bóng lưng của cô ấy mà bỗng thấy sống mũi cay cay. Vì một người đàn ông, tôi đã chiến tranh lạnh với bạn thân của mình quá lâu.

"Bên ngoài nhìn hắn dầm mưa, có mềm lòng không?"

Tôi còn đang đắm chìm trong sự bàng hoàng và xúc động vì “cô ấy nói chuyện với tôi”, tôi chưa kịp trả lời thì cô ấy đã đứng dậy khỏi ghế với vẻ mặt thất vọng và đi thẳng đến trước mặt tôi.

"Dư Nhiên, mày có tiền đồ một chút được không? Lấy điều kiện của mày, đẹp trai kiểu gì chả tìm được, sao cứ cố chấp với một con bạch tuộc vậy?"

Nghe miêu tả như vậy, tôi nhất thời không kìm được, dở khóc dở cười.

Không thể nào, gọi anh ta là một con bạch tuộc là đang xúc phạm con bạch tuộc.

Tôi bước tới và ôm lấy cô ấy.

"Tiểu Hạ, tao sai rồi."

Cô ấy chạm vào đầu tôi một cách bất thường, quay mặt đi và khịt mũi tự hào.

Cao Hạ để tôi xuống lầu sau khi tôi đã nhiều lần hứa rằng sẽ không mềm lòng.

Bên ngoài trời đang mưa to, gió thổi lồng lộng, tay tôi nắm lấy cán ô lạnh buốt.

Phương Thần chỉ cúi đầu đứng dưới mưa, áo sơ mi trắng ướt sũng trên da thịt, phản chiếu đường nét của làn da.

Với vài sợi tóc ướt trên trán và khuôn mặt đẹp trai này, một cái hắt hơi đã thu hút nhiều cô gái nhỏ thầm thương trộm nhớ và muốn đưa cho anh ta một chiếc ô.

Mới có dầm mưa mười phút?

Tôi sẽ không bao giờ dầm mưa như vậy vì anh ta nữa.

Anh ta, không đáng.

Tôi cầm một chiếc ô và dừng lại cách anh ta 2 mét.

“Nhiên Nhiên, em đừng giận nữa được không?” Anh nhìn tôi, đôi mắt lại đỏ hoe, bờ môi tái nhợt.

"Anh định đem mạng ra cho ai xem? đừng có hở tí là khóc, nhìn khó chịu lắm." Tôi nói.

Một người ngay khi cãi nhau liền tìm mẹ tôi cáo trạng mà hở tí là khóc.

Anh ta thật mưu mô.

Sắc mặt cũng có chút tái nhợt.

"Anh. . . " Hắn giơ chân, định bước tới.

“Dừng lại, tránh xa tôi ra.” Tôi lập tức lùi lại một bước.

"Chúng ta làm hòa đi, Nhiên Nhiên."

"Yo, mới có ba tháng, tôi đối với anh như anh đối với tôi, như vậy đã không chịu nổi rồi sao? Tôi mới tốn có hai phần công lực."

"Và đừng gọi tôi là Nhiên Nhiên, anh làm tôi cảm thấy ghê tởm. Chúng ta đã chia tay ba tháng và tôi chỉ mới cho anh hiểu cảm giác của tôi trong ba tháng qua."

"Lúc anh tìm mẹ tôi để cáo trạng, lúc đó anh có cảm thấy áy náy không ?"

Từng lời từng câu tôi nói ra càng khiến anh ta cảm thấy xấu hổ hơn.

Tình cảm muộn màng còn rẻ hơn cỏ rác, huống hồ là tình cảm của con bạch tuộc.

Quả nhiên, tôi lên lầu không lâu, một người bạn cùng phòng đã nói với tôi rằng Phương Thần được một cô gái tới đón.

Ha, lẽ ra tôi nên ở lại lâu hơn một chút và dìm chết anh ta!

6.

Đó là một câu chuyện dài, Phương Thần và tôi là thanh mai trúc mã.

Khi chúng tôi học mẫu giáo, anh ta phát triển chậm và luôn bị bắt nạt. Còn tôi thì béo mập nên tình nguyện làm chị đại bảo vệ anh .

Dần dần, anh bắt đầu dậy thì và ngày càng cao hơn. Còn tôi thì ngày càng gầy đi, chỉ cao đến cằm anh ta.

Từ anh chạy theo tôi, đến tôi chạy theo anh.

Khi tôi mười bốn tuổi, gia đình chúng tôi chuyển đi. Sau đó, liên lạc ít hơn.

Không ngờ bốn năm sau lại bất ngờ học chung một trường đại học, cứ tưởng đây sẽ là mở đầu cho cốt truyện của thanh xuân học đường.

Phương Thần đã trưởng thành cao gầy là một người đẹp trai, khi đó bóng người trước mắt trùng điệp, trái tim đã chết chưa kịp đâm chồi thanh xuân lại tựa hồ đột nhiên sống lại.

Cảm giác lãng mạn mà phi logic.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình đã yêu anh ta mất rồi.

Bây giờ có vẻ như tôi bị mù từ nhỏ.

Bốn năm thực sự có thể thay đổi rất nhiều, kể cả việc biến một người quen thuộc thành một người hoàn toàn xa lạ.

Trong ấn tượng của tôi, anh ta dường như vẫn là một anh chàng gầy gò nhỏ bé bị bắt nạt, vì vậy tôi sẽ theo thói quen quan tâm đến anh ta nhiều hơn, và trong tiềm thức sẽ nhượng bộ khi chúng tôi xảy ra mâu thuẫn hay cãi nhau.

Khi còn là sinh viên năm nhất, tôi đã tỏ tình và anh ta đã đồng ý.

Tôi hay dậy muộn vào buổi sáng nên không ăn sáng, nhưng vì câu nói của anh ta rằng những chàng trai khác thường được bạn gái đưa bữa sáng. Vì thế tôi luôn đem bữa sáng cho anh ta trong ba năm qua, dù ngoài trời mưa hay nắng.

Sáu giờ sáng, trước khi mọi người ngủ dậy, tôi đã thức dậy trước. Và có mặt ở tầng dưới ký túc xá để đưa anh ta một đống đồ ăn sáng, để tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp, tôi đã mang cả bữa sáng cho bạn cùng ký túc xá của anh ta.

Mặt tôi đông cứng vì gió lạnh, đến 8h tôi vẫn không liên lạc được với anh, chỉ nhận được những câu "xin lỗi vì ngủ quên" hoặc "à, sao em lại mang cái này đến? Anh không thích ăn cái này". .

Anh ta chơi bóng, tôi mang nước cho anh ta khắp nửa khuôn viên trường. Ngay cả một lời cảm ơn cũng không nói, anh ta quay lại nói với tôi rằng anh đã uống nước rồi. Anh ta uống nước của một cô gái tên là Hà Khinh Khinh.

Vào ngày sinh nhật của anh ta, tôi đã dành nửa tháng tiền sinh hoạt phí để mua cho anh ta đôi giày thể thao mà anh ta muốn từ lâu, tôi đã tự tay làm một chiếc bánh kem cho anh. Kết quả là, gọi điện không được, mà nhắn tin cũng không trả lời. Tôi đợi dưới lầu ký túc xá từ chiều đến tối mới biết anh ta đi nhậu với bạn.

Anh ta chơi game, tôi nói tôi cũng muốn chơi. Tôi cầm Yao, thì anh ta nói nó xấu. Một cô gái khác cầm Yao, anh ta nói nó rất dễ thương. Vì vậy, với tư cách là một người bạn gái, tôi đã chăm chỉ rèn luyện các kỹ năng, còn bạn trai thì chơi cùng với con em gái cùng cha khác mẹ của tôi .

Anh ta không bao giờ nhớ ngày sinh nhật của tôi, thậm chí ngay cả khi tôi nhắc, một lời chúc sinh nhật cũng không có.

Kỷ niệm yêu nhau là gì, trong từ điển của Phương Thần không có từ này.

Sau đó tôi nhận ra rằng anh ta không coi tôi là bạn gái.

Khi tôi tức giận, anh ta nói rằng tôi đang gây rối mà không có lý do.

Tôi nói đau bụng khó chịu, anh ta nói uống nhiều nước nóng, tôi cũng đâu phải bác sĩ.

Anh ta đi ăn cùng mấy cô gái khác, khi tôi hỏi thì nói là bạn cùng lớp, vì sợ tôi sẽ tức giận nên không nói.

Khi anh ta nói đang học trong thư viện, nhưng tôi lại bắt gặp anh ta đang đi chơi với đứa em gái của tôi. Khi tôi hỏi thì anh ta nói rằng em gái tôi đang có tâm trạng không tốt cần người cho lời khuyên.

Tôi lướt điện thoại thường thấy khoảnh khắc của anh ta luôn trống, hóa ra là do anh ta luôn chặn tôi. Kết quả là trong ba năm, chỉ những người đặc biệt quen thuộc với anh ta mới biết tôi là bạn gái của anh.

Chỉ cần anh ta giải thích, tôi sẽ tin. Nhưng không anh ta vẫn không giải thích. Tôi cảm thấy tức giận, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi vẫn liều lĩnh đi theo mông anh ta.

Cho đến cách đây ba tháng, trong một lần đi ăn, tôi tình cờ gặp một đám bạn của anh.

Họ nói đùa với anh ta rằng, "Này, không đi ăn tối với cô bạn kia sao?"

Kết quả là, bọn họ cười đùa, trong lời nói toàn câu trêu chọc , "Bạn, bạn."

TÔI:?

Một nụ cười xấu hổ đóng băng trên khuôn mặt anh.

Không ai đánh tôi, nhưng mặt tôi đỏ bừng.

Làn sóng này được gọi là giết người vô hình, trực tiếp tát và tát tôi tỉnh.

Cứ tưởng anh ta không muốn khoe khoang, ai biết anh ta không hề xem tôi là bạn gái.

Này còn không chia tay?

Sau đó, tôi nhận ra rằng trong mắt của Phương Thần bạch tuộc, mọi người ai cũng coi là bạn.

Sau đó, tôi trở thành người mà Hà Khinh Khinh gọi là "lốp dự phòng số một của Phương Thần".

Phương Thần hoảng sợ sau khi mất một lốp dự phòng là bông hoa của khoa luật, và cảm thấy rằng sự quyến rũ của hắn đã giảm mạnh.

Vì vậy, anh ta đã khóc đến chết để đòi quay lại với tôi.

Anh ta không biết trân trọng cho đến khi mất đi, đơn giản là cảm thấy không quen.

Không một ai chạy theo anh ta.

Mất đi một bông hoa của khoa luật, một người lại còn làm cha, làm mẹ, làm bảo mẫu cho anh ta , anh có thể không khóc sao?

Thấy dáng vẻ khó chịu của anh, trong miệng liền một câu từ chối.

Xem ra anh ta đã rất thất vọng.

Trong ba tháng qua, tôi đã mang tất cả những gì anh ta đối xử với tôi trả về lại cho anh ta.

Những đồ gì còn sử dụng được thì để, còn không dùng được thì bỏ hết đi.

Còn để tôi giữ mặt mũi và tôn nghiêm nữa chứ

Bất cứ điều gì anh ta đã làm với tôi, tôi sẽ trả lại từng thứ một.

Điểm thiếu sót duy nhất là trái tim của tôi không đủ mạnh mẽ.

Anh ta để tôi đợi từ sáu giờ đến tám giờ sáng, thế là tôi bắt anh ta đợi từ năm giờ chiều đến chín giờ tối.

Nhìn thế này vẫn mềm lòng quá nhỉ.

7.

Đưa Lương Thuật và Lục Thần vào bộ phận là quyết định đúng đắn nhất.

Với hai người họ, mọi thứ như bất khả chiến bại, làm đâu thuận đó.

Chín giờ sáng, tôi còn ung dung xếp hàng ở căn tin để mua một chiếc bánh kếp khổng lồ.

Tôi muốn thêm một chút mọi thứ vào, cho đến khi nó còn lớn hơn cái đầu của tôi.

Cuối cùng, chỉ có thể cắt làm đôi và nhét vào hai túi.

Bước vào văn phòng, Lương Thuật ngả người trước máy tính và sắp xếp dữ liệu, vẻ mặt say mê.

Nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào, hàng mi mảnh và dày đổ bóng lên sống mũi cao.

"Ôi, vất vả quá Lương bộ trưởng! Lương bộ trưởng ăn sáng chưa?"

Tôi cắn một nửa chiếc bánh kếp, lấy nửa còn lại bằng đầu ngón tay.

Đôi môi mỏng của anh hơi cong lên, "Tôi sinh ra là để làm việc cho Du bộ trưởng, làm sao có thể ăn sáng?"

"Tsk, mọi người đều bình đẳng, đừng tự hạ thấp mình."

Anh nghẹn ngào.

Thấy anh xụi lơ, bữa sáng ngon hơn rất nhiều.

Sợ làm mất lòng mọi người, nhân viên rảnh rỗi bỏ trốn, tôi vội vàng nói.

"Có muốn ăn cùng không?"

Có sự nghi ngờ trong mắt anh ta, nhưng anh ta vẫn lấy nó.

Xem anh ta cắn và nuốt.

“15 tệ, với anh em ra giá hữu nghị, 8 tệ.” Tôi khẽ nói.

"..."

Lương Thần viết "Biết ngay mà" trên khắp khuôn mặt của mình.

Tôi phải tự khen mình thật hóm hỉnh.

Tôi không thể ăn hết cái bánh 15 tệ vì quá to như vậy sẽ rất lãng phí, bán cho anh ấy chẳng những thể hiện được sự chu đáo của tôi, thu phục lòng người mà còn cho phép tôi bỏ thêm nguyên liệu, cuối cùng lãi tận 50 xu.

Một mũi tên trúng ba cái đích.

Quả báo đến quá nhanh.

Trên đường đến quán cà phê tôi đã bị chặn bởi vài người tôi không thích gặp nhất.

Tôi thực sự nghi ngờ rằng bọn họ đã cố tình ngồi xổm ở đây đợi tôi.

Không vì cái gì khác, chỉ vì Hà Khinh Khinh, người đang nắm tay Phương Thần với khuôn mặt đầy xấu hổ.

Nếu cô ta có một cái đuôi, chắc bây giờ nó sẽ cao đến tận trời rồi.

Thấy tôi, Phương Thần hốt hoảng hất tay ra, vội vàng giải thích.

"Anh và cô ấy chỉ là....."

"Bạn, tôi hiểu mà. Chỉ là thiếu một chữ, tôi cảm thấy mỹ nhân bên cạnh anh sẽ không để ý đâu, đúng không?"

Tôi mong chờ nhìn Hà Khinh Khinh.

Thật bất ngờ, cô ta chả quan tâm tí nào.

"Ừ, chúng tôi là bạn tốt."

TÔI:?

Cô ta có thể chịu được điều này?

Cô ta cũng là một lốp dự phòng, vì vậy tôi thua ở đây.

"Chia tay với Phương Thần, chắc cô buồn rất nhiều nhỉ, dù sao cô cũng đi theo anh ấy lâu như vậy."

Cô ta mở to mắt và cau mày một cách ngây thơ.

Mẹ nó, cô ta không có lý lẽ à.

Nói chuyện như cô không bám lấy anh ta vậy.

Đánh người không đánh vào mặt, mà chỗ nào cô ta cũng đánh.

Tôi giả vờ bình tĩnh và kéo Lương Thuật.

“Ngọc ở trước mặt, gạch và đá khó vào mắt”.

"Bây giờ tôi là người của anh ấy."

Lốp dự phòng cũng có ngày đứng thẳng?

Cô thấy đấy, người của tôi đẹp trai hơn của cô! cao hơn của cô! Nhiều cơ bắp hơn của cô!

Tôi tiến bộ hơn cô.

Người bên cạnh chợt sững người, không thể tin được quay đầu lại nhìn tôi.

Tôi cúi xuống gần hơn và nói bằng giọng chỉ có hai người, "Mai em sẽ miễn phí tiền bánh kếp cho anh."

“Anh mua cho em mười cái, đừng giỡn mặt với anh.” Giọng anh cứng rắn và vô cảm.

“Anh, giúp em đi, em không thể mất mặt trước bọn họ được.” Tôi nhỏ giọng.

Anh liếc nhìn tôi một cách khó hiểu, rồi lại nhìn đi chỗ khác, và hít một hơi thật sâu.

Chiếc cằm trông càng dữ tợn hơn dưới vành mũ.

“Tôi là người của cô ấy.” Hắn vành tai dần dần đỏ lên.

Tôi chết lặng.

Hà Khinh Khinh bị ảnh hưởng nặng nề.

Phương Thần không thể chấp nhận được.

Tôi nhân cơ hội kéo Lương Thuật rời đi.

"Anh trai, anh là anh trai duy nhất của em!"

Anh dừng lại một chút, rồi tiếp tục bước tiếp.

Nói tôi không kinh ngạc thì là nói dối, nhưng tôi không ngờ Lương Thuật lại giúp tôi như thế.

"Ai muốn làm anh trai chứ?"

Anh khẽ thì thầm.

"Tên kia là bạn trai cũ của em?"

"Em thật sự có bạn trai cũ ngoại hình đẹp, đầu óc thông minh."

"..."

Này, đó là một lời khen tốt cho hắn, lần sau đừng làm vậy.

8.

Chúng tôi đến từ sớm và không có quá nhiều người trong căng tin.

Tôi chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ và ngồi xuống dùng bữa.

Khi liếc ra ngoài cửa sổ.

Tôi tạm dừng.

Yo, đây không phải là Lục Thần sao?

Mặc bộ đồ thể thao trông giống như người mẫu nam vậy, để lộ mắt cá chân xương xẩu, gân Achilles mảnh khảnh và làn da mỏng manh.

Tôi có một sở thích đặc biệt, đó là tôi thích những đôi mắt cá chân đẹp.

Dường như có một cô gái đang đứng trước mặt, dáng người chuẩn nhưng nhìn không rõ mặt.

Tôi nghiêng về bên trái, ngồi ăn dưa.

Cô gái có vẻ như đang tỏ tình?

Không biết nói gì, Lục Thần đỏ mặt và vung tay loạn xạ vì sợ hãi.

Tôi cười lớn.

Đột nhiên, Lục Thần quay đầu lại nhìn.

Ánh mắt chúng tôi tình cờ nhìn chằm chằm nhau.

...

Xấu hổ, đang ăn dưa bị chính chủ bắt gặp.

Lục Thần chỉ về phía tôi, quay đầu lại và từ chối với cô gái vì lý do nào đó.

"Bên ngoài đó đẹp lắm sao?"

Tôi quay đầu lại.

Lương Thuật ngồi đối diện tôi với một nụ cười trên khuôn mặt.

Tôi nghĩ về cô gái đó, và cô ấy thực sự rất đẹp, nên tôi gật đầu.

Tôi không để ý rằng ánh mắt anh đang trở nên lạnh lùng.

Khi tôi đang nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy người đẹp ném cho tôi một cái nhìn đầy ẩn ý.

TÔI:?

Chuyện gì xảy ra vậy.

Ăn nửa quả dưa mà cứ như tự giết mình.

"Chị Du Nhiên."

Khi đang ăn, một bóng đen đổ xuống bên cạnh tôi.

Lục Thần, cầm một chiếc đĩa và nhìn tôi với nụ cười trên môi.

"Ho ho."

Tôi nghĩ về những gì đã xảy ra, khi tôi đang nhìn trộm thì bị phát hiện, tôi không thể giải thích được.

Lúc này, trong quán ăn số người đến càng ngày càng đông.

Trong nháy mắt, chỉ còn chỗ tôi và Lương Thuật còn dư ghế.

"Chị Du Nhiên, em ngồi đây được không?"

"Được, ngồi, ngồi."

Tôi đã trả lời.

“Sao anh không được ngồi cạnh em?” Giọng anh lạnh lùng.

Lương Thuật đặt đũa xuống và khoanh tay trước ngực.

Lục Thần bây giờ mới nhận ra rằng Lương Thuật đang ngồi đối diện, với vẻ mặt kinh ngạc.

"Lương Thuật, anh tới lúc nào vậy?"

Lương Thuật khẽ khịt mũi.

"Sớm hơn em."

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đỡ trán, và cuộc tranh cãi giữa hai người lại bắt đầu.

Tôi không biết nói gì hơn nên chỉ biết cúi đầu ăn cơm.

Ngôn Chi Hứa, Lương Thuật và Lục Thần là cùng lớn lên trong cùng một khu nhà.

Học Trưởng Ngôn là người ôn hòa nhất, là người lớn tuổi nhất trong ba người, hai người còn lại ít nhiều cũng có thể nghe hắn nói.

Lương Thuật và Lục Thần thỉnh thoảng sẽ như những đứa trẻ.

Vài ngày trước, tôi phải nghỉ học để nghiên cứu thị trường xung quanh.

Tôi định ra ngoài một mình, dù sao cũng lâu rồi không đi làm nên có chút áy náy.

Lương Thuật dựa vào cửa, "Em đi một mình?"

Tôi ừm.

“Em có biết đường không?"

Tôi chết lặng.

Tôi thực sự không biết, tôi thường hay bị lạc đường.

"Anh có thể đi cùng…".

"Chị Nhiên Nhiên, em biết em biết! Cho em đi cùng đi."

Lục Thần xuất hiện từ phía sau, rất tích cực.

Tôi nhìn Lương Thuật khiêu khích.

Muốn làm cho tôi khuất phục?

Không có cửa.

"Anh biết SPSS, Stata, EViews." Lương Thuật chậm rãi nói.

Quá tuyệt !

Tôi đột nhiên nhìn Lục Thần, ném ánh mắt mong đợi.

Chị rất lạc quan về em.

“em, em biết EXCEL…” Lục Thần lúng túng sờ sờ chóp mũi.

"Khụ, Lương Thuật đi cùng đi."

Khi tôi nói điều này, tôi không thể chờ đợi để cào đất bằng ngón chân của mình.

Tôi cứ như là nhân vật phản diện.

"Được."

Sự chiến thắng lóe lên trong mắt anh.

Thấy vậy, Lục Thần cũng không ngồi yên, "Anh là tốt nhất, mang em theo với, anh Lương Thuật, anh Lương Thuật."

Lương Thuật cau mày, tỏ vẻ chán ghét.

Vì vậy, cuối cùng, Lương Thuật đã đưa cả hai chúng tôi đi cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.