Chương trước
Chương sau
9.

Đôi khi chúng ta không nên quá mù quáng.

Nếu không, bạn sẽ giống như tôi bây giờ.

Tôi đã lỡ tay đăng ký thi tin học và nhận được con điểm C+.

Không một chút nền tảng, tôi chỉ muốn trút giận.

Vì vậy, vào lúc ba giờ sáng, tôi đã đăng khắp một vòng bạn bè.

"Ban ngày: Hahahahaha

Tối: Kỉ niệm ùa về”

Tại thời điểm này, tôi nghĩ rằng mọi người đã đi ngủ hết rồi.

Sau khi trút giận xong, tôi tự nhủ tôi sẽ chăm chỉ học tập hơn.

Ai biết được, Học trưởng Ngôn đã nhấn thích bài viết của tôi.

Anh ấy gửi tin nhắn cho tôi.

"Muộn như vậy rồi, sao còn chưa ngủ?"

"Có chuyện gì xảy ra à?"

Tôi đã gửi một icon cảm xúc đang khóc.

Giây tiếp theo, có một cuộc gọi từ phía bên kia.

Vẫn là giọng nói ấm áp kia, lúc này nghe có chút thở hổn hển, bên tai còn có tiếng gió rít gào.

"Từ từ nói, đừng vội."

Cảm xúc của tôi được khuếch đại khi được ai đó an ủi.

Nghĩ đến việc thức trắng đêm một mình để học, kết quả lại là C +, tôi vẫn không thể hiểu được.

Không kìm được nước mắt, nức nở.

Anh không vội vã, chỉ lặng lẽ chờ tôi nói.

Sau một thời gian, tôi nhận ra rằng mình đã làm lớn chuyện.

Tôi nghẹn họng, "Học trưởng, em làm bài thi tin học được C+, em vẫn chưa hiểu bài..."

Phía bên kia đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, một giây sau liền cười thành tiếng.

Tôi cảm thấy mặt hơi đỏ, "Đây không phải là chuyện lớn sao?"

Hắn bất đắc dĩ nói: "Quên đi, Em nói cái gì cũng đều đúng."

Trời trở gió lạnh vào ban đêm, tôi hắt hơi một cái.

"Ngoan, trở về ngủ trước đi, ngày mai ngủ dậy không thành vấn đề."

Ý của anh là sao?

"Đừng quên, anh là người chuyên nghiệp đấy."

Tôi không biết làm thế nào để mô tả cảm xúc bây giờ ...

Đó là một loại cảm xúc sung sướng, cũng là một loại hổ thẹn.

"Học Trưởng, có phiền anh quá không?"

"Nếu em thấy vui, thì không thành vấn đề."

Giọng nói bên tai như ngọc.

Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi nhận được một lịch trình chi tiết.

Không phải của tôi.

Đó là của Ngôn Chi Hứa.

Anh ấy nói rằng anh rảnh trong khoảng thời gian nhất định và có thể dạy kèm cho tôi.

Tôi thực sự, thực sự rất cảm động, woo woo woo.

Trong tháng này, mỗi ngày tôi đều dành một đến hai giờ để học.

Ngày mốt là ngày thi.

Tối nay là buổi phụ đạo cuối cùng.

Tôi nheo mắt và thở dài.

"Buồn ngủ?"

Ngôn Chi Hứa quay đầu lại và hỏi với giọng thấp.

“Không sao đâu.” Tôi nghiêng đầu với đôi mắt ngấn lệ.

Anh giơ tay nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi.

Lại xoa đầu tôi.

"Được rồi, chúng ta đến đây thôi, nghỉ ngơi tốt để mai còn thi."

Nghĩ đến khoảng thời gian này, thức khuya khổ sở, hạnh phúc mất đi.

Còn có thời gian và tâm sức hy sinh của đàn anh.

Nếu tôi không thể vượt qua bài thi này, thì không làm người nữa.

"Anh đưa em về."

Làn gió ngoài kia, chui vào phòng.

Làm cho tôi cảm thấy kiệt sức và buồn ngủ.

Sinh viên đại học thật khổ.

Tuy nhiên, cay đắng hơn vẫn chưa đến.

Tôi bước đi không nhìn đường và giẫm phải một cái ổ gà.

Tôi cố cử động nhưng hơi đau.

Tôi đứng dậy thử một chút, chết tiệt, đau quá.

Ngay lập tức tỉnh táo hẳn và không còn buồn ngủ.

"..."

Cuối cùng, tôi cứng ngắc nằm trên lưng Ngôn Chi Húc, cảm giác toàn thân như bị thiêu đốt, rất đau.

Tôi chưa bao giờ được người khác giới cóng, ngoại trừ bố tôi.

Ba năm cùng Phương Thần yêu đương, cẩn thận nghĩ lại, căn bản không phải quan hệ đó, chỉ là để lấp liếm mà thôi.

Anh ta thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến việc cõng tôi.

Dù sao anh ta cũng là một con chó nhỏ yếu ớt, phải vất vả xách thùng nước, thậm chí leo cầu thang còn thở hổn hển.

Khi tôi còn là sinh viên năm nhất, câu lạc bộ đã chơi trò chơi và yêu cầu anh ta bế tôi kiểu công chúa.

Cả hai chúng tôi suýt ngã.

Anh ta nói tôi mập như heo.

Tôi nặng 47,5 kg.

Vì vậy, tôi tập thể dục điên cuồng, giảm cân và cuối cùng ổn định ở mức 42,5 kg.

Tôi không biết Ngôn Chi Hứa có thấy tôi nặng hay không.

"Em có nặng không? Nếu không anh có thể để em xuống em tự đi được a."

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, tôi vẫn hỏi câu hỏi gần như bắt buộc này.

"Em đang nói cái gì vậy? Anh có thể ôm em bằng một cánh tay, nếu em không phiền."

Vẻ mặt anh đầy ngạc nhiên.

Người này luôn nhẹ nhàng pha trò.

Tôi cũng cười.

Hóa ra chỉ có Phương Thần mới là một người yếu ớt.

Ngôn Chi Hứa đưa tôi đã đến phòng y tế của trường để kiểm tra, nhưng nó không quá nghiêm trọng.

Cô y tế nói rằng nếu tôi bôi một ít dầu cây rum, nó sẽ tự động lành trong hai ngày.

Trên đường trở về ký túc xá, tôi đi qua một hành lang dài.

Anh ấy đặt tôi trên băng ghế.

Sau đó, anh lấy từ trong túi ra loại dầu cây rum được cô y tế kê cho.

TÔI:"?......?"

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi hoàn toàn choáng váng.

Trên đường đi, anh ấy nói sợ tôi về không chịu bôi thuốc, nên anh ấy bôi luôn cho tôi. Anh ấy nói anh hồi nhỏ hay va chạm, nên bôi thuốc rất thành thạo.

Anh ấy hỏi tôi có ổn không, lúc đó tôi lại bắt đầu buồn ngủ, đầu óc quay cuồng như gà mổ thóc. Đắm chìm trong bóng lưng anh thật sự có cảm giác an toàn, tôi không nghe thấy anh nói gì nên không trả lời.

Ai biết anh ta đang nói về cái gì.

Giúp đỡ.

Cho đến khi anh ấy dùng mắt ra hiệu cho tôi, rồi nhẹ nhàng cởi giày và tất cho tôi.

Tôi chỉ nhận ra rằng mặt tôi đỏ bừng.

Bàn chân của tôi!

Nếu tôi bị hôi chân thì sao?

Tôi thật ngu ngốc.

Tôi lén nhăn mũi và khẽ hít một hơi.

May mắn thay, không ngửi được mùi gì.

Hơi thở nồng nặc của dầu cây rum từ từ tràn vào mũi.

Giây tiếp theo, trước khi tôi kịp cảm thấy xấu hổ vì bị chạm vào chân, tôi đã há hốc mồm.

"Đau không? Để anh bôi nhẹ hơn."

Đừng nói, tôi nhịn giỏi lắm.

Lúc đầu còn đau, nhưng bây giờ mắt cá chân bị dầu cây rum xoa mạnh, nóng ran.

Khá thoải mái.

Sau khoảng mười phút, tôi đi giày và vớ, di chuyển bàn chân và cảm thấy dễ chịu hơn.

"Đỡ hơn nhiều rồi! Học trưởng, anh thật tuyệt vời, cảm ơn anh nhiều a!"

Tôi ngước lên cười cảm ơn, mắt híp lại.

"Không có gì, em có thể gọi thẳng tên tôi."

Nói xong, anh vô thức đưa tay ra định xoa đầu, nhưng lại rụt lại như đang suy nghĩ điều gì.

Tôi xấu hổ khi được cõng trên lưng nên tôi nói với Ngôn Chi Hứa chỉ cần dìu tôi trên đường về ký túc xá là được rồi.

Buổi tối trước khi đi ngủ, tôi đã suy nghĩ, Học Trưởng Ngôn quả là một người đáng tin cậy.

10.

Vừa ra khỏi phòng thi.

Tôi xem số điểm tôi nhận được, không làm tôi thất vọng, đậu rồi!

Tôi gửi tin nhắn hỏi Ngôn Chi Hứa xem anh có rảnh không tôi mời anh ăn tối?.

Anh ấy nói có.

Thế là tôi đã đặt chỗ vào tối thứ bảy này.

Vì các hoạt động của bộ phận cũng được hoàn thành một cách hoàn hảo nên đã rủ nhau làm tiệc chúc mừng.

Sau bữa tiệc tối, có người đề nghị đi hát Karaoke.

Mọi người đặt một phòng lớn.

Tôi chọn một góc và ngồi xuống, uống trong im lặng.

Một lúc sau tôi giả vờ say, vậy nên không ai bắt tôi lên hát nữa.

Ngôn Chi Hứa ngồi bên trái tôi, Lục Thần ngồi bên phải tôi, còn Lương Thuật thì ngồi bên cạnh Lục Thần.

Không biết vì sao, Phía bên phải Lục Thần với Lương Thuật đang âm thầm cãi nhau.

Tôi ngồi xem với sự thích thú.

Vô tình uống rất nhiều rượu trái cây.

Đỏ mặt.

"Thôi em đừng uống nữa."

Ngôn Chi Hứa đã lấy ly rượu khỏi tay tôi.

"Em không say."

"Ừm, không say."

"Em thật sự không có say mà!"

"Uh-huh."

Anh lấy ly rượu, giọng điệu như đang dỗ trẻ con, trong mắt lộ vẻ không tin tưởng.

Tôi uống rượu rất giỏi đó.

Đêm đầu tiên tôi gặp họ, tôi đã uống rất nhiều và còn chia tay với Phương Thần.

Nhưng nhìn cách anh ấy khăng khăng, tôi không thể nói được.

Không khí ở đây, không say thì cũng phải say.

Một đám người bên kia hát xong lại nghĩ tới chơi trò chơi.

"Học tỷ, chị cũng chơi cùng đi?" Lưu học đệ từ trong khoa nói.

Tôi mỉm cười và vẫy tay.

KHÔNG.

“Nào, nào.” Nữ sinh trong khoa lay cánh tay tôi, làm nũng.

"Đúng vậy, chúng ta cùng chơi đi."

Ba người còn lại đã bị rủ rê thành công.

Tôi chỉ có một mình và không có lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý.

Sự thật hay thử thách.

Bình rượu ở giữa bàn xoay đi xoay lại, cuối cùng dừng lại trước mặt Lương Thuật.

Anh nhướng mày và tặc lưỡi.

"Thật hay thách?"

"Sự thật."

“Lần cuối cùng anh hôn là khi nào?” Người quay chai cười nham hiểm.

Lương Thuật không chút nghĩ ngợi liền buột miệng nói: "Là kiếp trước."

Ừm?

"Cả đời tôi chưa từng hôn, nếu có cơ hội tôi sẽ thử." Anh cười nói.

Không biết có phải do mình ảo giác hay không, nhưng tôi cảm thấy Lương Thuật vừa liếc nhìn tôi.

Người tiếp theo quay trúng là nữ sinh vừa rồi.

"Bà đã yêu bao nhiêu lần?"

“Hai lần.” Nữ sinh là người thẳng thắn không ngại ngùng.

Thấy người chơi đến vui vẻ quá, ai cũng than sao giờ vẫn chưa ai uống.

Tôi dựa lưng vào chiếc ghế dài, cảm thấy nóng và lảo đảo.

Không ngờ loại rượu trái cây nồng độ cồn lại cao như vậy.

"Du Nhiên, đến phiên chị rồi ."

Chàng trai buôn chuyện “Trong những người ở đây chị có thích ai không?”.

Câu hỏi hay.

Để tôi nghĩ về nó đã.

Quay đầu từ từ.

Tôi đắm chìm trong thế giới của riêng mình đến nỗi không nhận ra rằng có ba con mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi suốt.

Tôi nghĩ những người đẹp trai nhất có mặt là ba người đó.

Nói cách khác, ừm, Ngôn Chi Hứa, sự dịu dàng chạm đến trái tim tôi.

Lương Thuật, quá khoa trương, nhưng bộ dạng tinh ranh đó cũng không tệ.

Lục Thần, một tiểu học đệ tỏa nắng, cũng không tệ.

Ôi, tôi say thật rồi,

"Học đệ, em làm sai quy trình rồi, em còn chưa hỏi để chị chọn đâu."

Tôi không thể trả lời, vì thế tôi sẽ chỉ thay đổi nó.

Người quay cái chai không ngờ rằng tôi có thể giữa chừng nói như thế , vì vậy chỉ có thể đồng ý.

Tôi chọn một ghi chú trên bàn và mở nó ra.

"Hãy nhìn người bên phải của bạn trong ba mươi giây và người thua cuộc phải uống rượu."

Ở bên phải, ai ở bên phải?

Tôi quay đầu lại, là Lục Thần.

Tôi nhìn thẳng vào em ấy.

Hàng lông mi dài, đôi mắt to tròn và hai lúm đồng tiền nhỏ dễ thương khi em ấy cười.

Chậc chậc, nhóc này nhìn ngon thật đấy.

Khi nhìn nhau, tai nhóc ấy ngày càng đỏ hơn.

Không biết qua bao lâu, Lục Thần nhướng mi, trước tiên nhìn đi chỗ khác.

Giữa sự náo động xung quanh, đã nốc hết một ly rượu.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Lương Thuật vẻ mặt mờ mịt, Ngôn Chi Hứa sắc mặt căng thẳng.

“Không nhịn được, học tỷ thật quá xinh đẹp.” Lục Thần khoát khoát tay, bất đắc dĩ nói thẳng.

Đứa trẻ này.

Nói đúng còn nói to. Hahahahaha.

Đi được nửa đường tôi vào nhà vệ sinh.

Khi quay lại, tôi thấy Ngôn Chi Hứa đang uống rượu.

"Học trưởng Ngôn đang thẹn thùng."

Một số nữ sinh đang trò chuyện với giọng nói nhỏ.

Ngôn Chi Hứa bốc cơ hội "ôm bất kỳ người khác giới nào có mặt trong mười lăm giây".

Không chần chừ, anh nâng một ly rượu lên uống.

Tiếng xì xì.

Chẳng lẽ Ngôn Chi Hứa lại nhút nhát như vậy?

Chẳng mấy chốc, mọi người chơi và uống rượu cho đến mười hai giờ, rồi tàn cuộc.

Mấy người bạn cùng phòng ngủ say, trực tiếp mướn phòng ở bên ngoài ngủ một đêm.

Nói cách khác, Ngôn Chi Hứa bọn họ đều ở cùng một ký túc xá nên không lo làm phiền bạn cùng phòng.

Và tại thời điểm này trong ký túc xá của chúng tôi, vẫn chưa đến giờ đi ngủ.

11.

Cuộc sống rất nhàn nhã.

Khi tôi hoàn thành kỳ thi cuối cùng và chuẩn bị về nhà vui vẻ đón năm mới.

Hà Khinh Khinh đã gửi cho tôi một tin nhắn MMS.

Về lý do tại sao tôi biết đó là cô ta.

Bởi vì Phương Thần và cô ta tán tỉnh nhau đều sử dụng tin nhắn văn bản để liên lạc.

Bảo hiểm.

Tôi đã bỏ lỡ số này khi kiểm tra điện thoại của anh ta để thu thập bằng chứng

TÔI:?

Không kìm được sự tò mò, tôi click vào xem.

Cừ thật.

Họ đang ngủ trong vòng tay của nhau trên tấm ga trải giường trắng, để hở vai và trần truồng.

Phương Thần đang nhắm mắt ngủ, có vẻ như Hà Khinh Khinh đã lén chụp ảnh nó.

Tôi đã khóc.

Khi ở bên anh ta, tôi thậm chí còn không hôn vài lần chứ đừng nói là giao tiếp sâu hơn.

Tôi quá bận học cách trở thành một người bạn gái tốt.

Còn anh ta thì bận nghĩ cách làm thế nào một chân đạp nhiều thuyền.

Chúng tôi đều chăm chỉ trên con đường riêng của mình để có một tương lai tươi sáng!

Được rồi, lạc đề rồi.

Tôi bật cười.

Chiếc vòng cổ trên cổ của Hà Khinh Khinh giống hệt chiếc mà anh ta đã tặng tôi trước đây.

Đó là món quà duy nhất anh tặng tôi trong ba năm qua.

Tôi đã cẩn thận giữ gìn nó.

Cho đến một ngày, tôi lấy nó ra khỏi hộp và thưởng thức.

Thoạt nhìn, sơn bị bong ra.

Trang web chính thức của G Family là 3999 và nhận dạng hình ảnh pdd chỉ cần 9,9.

Mua một tặng một.

Hà Khinh Khinh, coi đây như một món quà.

Tôi gằn lại từng chữ một, "Tôn trọng, chúc phúc, khóa tử."

Trời sinh một cặp.

Để bọn họ ra ngoài chắc chắn sẽ làm hại người khác.

12.

Về nhà vào ngày hôm sau.

Mẹ tôi do dự một hồi lại thôi, đi quanh tôi ba lần.

Tôi đành chịu, "Mẹ muốn hỏi thì cứ hỏi đi."

Cùng lắm thì bị mắng thôi.

"Các con thật sự chia tay?"

Mẹ tôi đến và ngồi xuống.

Tôi hít một hơi, và kể tất cả chi tiết về những gì đã xảy ra với tôi sau khi theo đuổi anh ta trong ba năm qua.

Tất nhiên, Tôi sẽ thêm một ít dầu vào lửa.

Tôi đã sẵn sàng, nhưng mẹ tôi lại ôm tôi nước mắt giàn giụa trong lòng.

"Con gái, sao không nói sớm, lần sau Phương Thần còn dám tới, mẹ đánh gãy chân chó của nó."

"Mẹ không phải xem hắn như con ruột sao?"

"Con lúc trước không phải thích nó sao, người ta nói, yêu ai yêu cả đường đi lối về mà!"

"..."

Ồ, hóa ra tất cả là bắt nguồn từ tôi à.

13.

Vào ngày đầu tiên của năm mới, tôi vẫn còn đang ngủ và mơ hồ nghe thấy tiếng mẹ tôi nói chuyện với ai đó.

Tiếng cười vang vọng từ xa.

"Các con tới liền tới, mang theo quà làm gì? Trưa hôm nay ở lại ăn cơm, xem dì trổ tài nấu ăn."

"Con bé vẫn đang còn ngủ trong phòng đấy."

Khi ra ngoài, tôi vẫn còn đang mặc bộ đồ ngủ, và đầu tóc thì như cái ổ gà, tôi thấy phòng khách và nhà bếp nhộn nhịp hẳn.

Ngôn Chi Hứa đang giúp mẹ tôi nấu ăn trong bếp.

Lương Thuật thì đang chơi cờ với bố tôi.

Lục Thần đang dọn dẹp bát đĩa.

Trên gương mặt mẹ nở nụ cười.

Gì vậy, hay là tôi mở cửa sai cách rồi.

Hay là tôi còn chưa tỉnh ngủ nên lóa mắt.

Tôi lui vào phòng ngủ và mở cửa lại.

"Con bé này, ngay cả người nhà của mình cũng không nhận ra sao?"

Mẹ tôi nhìn tôi với vẻ ghét bỏ.



Chết tiệt, hóa ra là thật.

Ba người họ về nhà vào dịp Tết, mà đến nhà tôi ở bên kia thành phố.

Cùng thành lập một đội.

Như thể họ là một gia đình năm người, còn tôi là người xa lạ vậy.

"Không hoan nghênh chúng ta à?"

Lương Thuật nói một cách ngây thơ, anh ta còn che giấu nụ cười trong mắt.

"Nói cái gì vậy, dĩ nhiên là hoan nghênh rồi!"

Bố mẹ tôi đồng thanh nói.

Tôi: 6.

Sau bữa tối, mẹ lén kéo tôi vào bếp.

"Ai trong ba người này là bạn trai của con?"

"Tất cả"

"Cái gì? tất cả…?"

Mẹ tôi mở to mắt và thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Trong giây tiếp theo, khuôn mặt bà trở nên nghiêm túc.

"Con nói tất cả…"

Tôi chưa kịp nói hết thì mẹ tôi lại ngắt lời.

"Mặc dù có chút thái quá, nhưng cũng không phải là không thể, mẹ cũng cảm thấy ba anh chàng đều tốt, hơn nữa nhà chúng ta cũng giàu có. Con gái yên tâm, mẹ đều ủng hộ quyết định của con."

Tôi không biết nên cười hay nên khóc.

Tôi chỉ muốn nói rằng đó là một ý kiến ​​hay.

Khóe mắt liếc về phía cửa, phía trước ba bóng người đứng thẳng.

[Mẹ. ]

[Mẹ! ]

[Mẹ~]

Tất cả họ đều nói.

[Tốt! ]

Cuối cùng, đồng tử của bố tôi run lên, và ông nhìn tôi đầy ẩn ý.

"..."

(toàn văn)

Ở một thời gian và không gian khác, câu chuyện của họ vẫn tiếp tục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.