''Sột soạt''- tiếng động phát ra từ một bụi rậm gần đó. Âm thanh cứ liên tục, liên tục vang lên kéo theo tiếng gió nghi ngút. Tiếng động cứ phát ra tứ phương khiến cho tất cả mọi người đi vào thế phòng vệ.
Cảm giác như âm thanh ''sột soạt'' đó được tạo ra bởi thú rừng. Lam Thiên nghiêm mặt, giọng trầm xuống nói với Lai Tử:
- Mày nhận thấy phương hướng của nó có chút kì lạ không?
Lai Tử nghe vậy cũng trầm mặt, khẽ cau mày lại:
- Không chỉ có vậy, nó còn di chuyển rất trơn tru như đã được luyện tập từ trước.
Cô nhếch lông mày rồi cười nhẹ:
- Thực sự là thú rừng sao? Tao cảm giác như đã bước vào một trò chơi thú vị nha.
Cậu nghe vậy liền nhấc khoé môi lên, sắc mặt hào hứng:
- Trò chơi bây giờ có lẽ chỉ là lời chào hỏi xã giao.
Cô cắt ngang lời nói của cậu:
- Đúng hơn là lời giới thiệu về quy định của trò chơi này.
Hội trưởng của ''Liên minh Luyện Ma'' đứng ra phía trước đoàn. Nhanh chóng các thành viên khác cũng vậy. Họ đứng trước mọi người để làm màn tránh bảo vệ.
Lai Tử và Lam Thiên thầm mỉa mai và khinh bỉ cái đầu óc đơn giản của đám người trong ''Liên minh Luyện Ma''.
Thầy cô trong đoàn nhìn thoáng qua cũng đoán được điều bất thường. Chủ yếu là họ chưa biết điều bất thường ở đâu như hai người họ.
Riêng thầy hiệu trưởng với kinh nghiệm già dặn thì cũng đoán được sự bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-vu-cua-dia-nguc/2877085/chuong-46.html