Mọi người trong tình thế bị lạc mất nhau có chút bất an và lo lắng. Họ đều đặt mình vào một sự tập trung cao cũng như bắt đầu phân tích mọi thứ.
Còn riêng Lai Tử và Lam Thiên thì vẫn nhởn nhở không có động thái gì nổi bật.
Cô vẫn ngồi đó. Ngồi trên hòn đá to của vừa rồi. Cũng đang ở mảnh rừng của vừa rồi. Nhưng chỉ có điều bây giờ không gian yên tĩnh hơn. Mọi người thưa thớt không thấy một bóng ai.
Một giọng nói trầm có chút khàn khàn cất lên:
- Quả nhiên mày đã phóng con tốt thứ hai rồi.
Lam Thiên nhìn Lai Tử mỉm cười. Khửu tay cô chạm vào đầu gối của chân trái. Bàn chân trái thì gác lên hòn đá. Cô chống cằm với tư thế ngồi đa phần có chút táo bạo và kém sang như mấy chị đại. Nghiêng đầu bật cười nhìn cậu, cô nói:
- Hắn phóng tốt rồi. Đến lượt chúng ta đánh rồi. Tất nhiên là vẫn phóng tốt.
Cậu đứa mắt nhìn tư thế ngồi của cô. Khuôn mặt đỏ bừng vì ngại ngùng quay sang chỗ khác. Cô nhướng mày khó hiểu:
- Sao à?
Lai Tử đỏ mặt ấp úng nhắc nhở cô:
- Mày đang mặc váy, đừng ngồi như vậy, sẽ...à ừm lộ hết đó.
Lam Thiên bất giác cũng đỏ bừng mặt theo cậu. Cô nhanh chóng khép hai chân lại. Mặt ngại ngùng, cô e thẹn hỏi:
- Mày...chưa thấy gì hết phải không?
Làm sao giờ? Lai Tử vốn thật thà, thêm bản lĩnh dám làm dám nhận của đàn ông ăn sâu vào máu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-vu-cua-dia-nguc/2877082/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.