Thời gian cứ thấm thoát trôi đi một cách nhanh chóng. Chả biết từ lúc nào đã gần xế chiều.
Khu rừng lúc này còn đâu là cái sự tươi xanh, xinh đẹp và phong hoa nữa. Bấy giờ bầu trời nhuộm màu đỏ thẫm như máu. Cây cối không được chiếu sáng thì liền lặn mình vào màn bọc màu đen. Nét đẹp tươi sáng của buổi sáng cũng dần trở nên ma mị đáng sợ khiến người ta phải lạnh gáy.
Tiếng chim chóc nghe vui tai còn đâu? Chỉ còn là những âm thanh rùng rợn khiến ai nấy cũng phải rùng mình lên vì sợ hãi.
Ban đầu kế hoạch vốn chỉ là đi săn ma thú. Nhưng không biết vì sao. Bọn họ bây giờ lại chính là kẻ được săn. Tình thế thay đổi nhanh chóng khiến cho mọi người có chút thấp thỏm.
Phía Lam Thiên và Lai Tử thì đang sải từng bước đi chậm rãi nhưng không hề nhìn phương hướng mà cứ đi, cứ đi. Có lẽ họ chỉ đang coi đây là tảng bộ để chờ một thứ gì đó sẽ xuất hiện.
Phía bên họ thản nhiên là thế! Thì chỗ cô Cửu Cửu lại có chút bất an.
Cô Trúc Kì thì vẫn dịu dàng trấn an những đứa nhóc đang nêm nếp lo sợ kia. Cô Cửu Cửu và hội trưởng thì đi lên phía trước dẫn đường đi để tránh nguy hiểm cho mọi người.
Bên phía thầy Rack thì có lẽ đám học sinh còn sợ ông hơn cái màn đem u ám kia. Nhưng mà ông cũng đem cho mọi người một sự tin tưởng. Tất cả đều lặng lẽ và ngoan ngoãn đi theo lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-vu-cua-dia-nguc/2877081/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.