Ánh mắt Thương Chiết Sương ngừng lại, con ngươi phóng đại.
Lúc nàng đang hoảng hồn chốc lát, thân ảnh đó đã kéo thấp mũ áo choàng, ẩn vào trong bóng cây, hoàn toàn biến mất trong màn đêm.
Nàng không đuổi theo, mà đứng ngây người hồi lâu.
Một lát sau, nàng giơ tay lên.
Hiện tại bóng đêm tối tăm như vậy, nàng vẫn có thế nhìn thấy một mảng nhơ nhớp màu đỏ dính trên tay.
__Là máu.
Cơn gió thổi tới từng chút từng chút mùi máu tươi, nồng đến mức buồn nôn.
Nàng nghĩ đây có lẽ đều là máu của thân ảnh đó.
Thế nhưng, vì sao trong lòng đột nhiên có chút bất an như thế chứ?
Rõ ràng trên thân Hoài Lưu không có chút ác khí nào, rõ ràng nơi đây nhìn qua rất yên bình, tòa phủ đệ này cũng không có sát khí.
Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Mà thân ảnh đó là ai, từ đâu đến, tại sao bị trọng thương?
Từ trước đến nay Thương Chiết Sương không nằm mơ.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, ký ức lúc bé tựa như cơn mưa chậm rãi tiêu tán, nàng không quan tâm vì nàng không thích nhà của mình.
Hoặc nói rằng, căn bản nàng không cho là mình có nhà.
Cho nên nàng mới đến Không vực.
Trong giấc mơ là một mảng sương mù mơ hồ, nàng đi xuyên qua đó, không biết mình đến từ đâu, sẽ muốn đến nơi nào.
Hư ảnh trùng điệp hiện lên trước mắt nàng, nàng thấy có người cầm roi, thấy một chén thuốc nóng hổi, ngửi được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-suong/2502660/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.