Sau khi Tư Kính bứt mấy ngọn cỏ, liền siết chặt bọn chúng trong tay, vặn ra một ít chất lỏng màu xanh.
Thương Chiết Sương giật mình, nghĩ đến thế giới trong tranh không giống thế giới thật, cỏ cây cũng có sinh mạng. Sau một lúc Thương Chiết Sương mới giật mình, thứ hắn vặn ra thực sự không phải là dịch cỏ, mà chính là mực nước đã qua điều chế của Hoài Lưu.
Mực nước xanh nhỏ xuống ngón tay trắng nõn của hắn, nhuộm bùn đất thành màu xanh.
Ánh mắt Tư Kính trầm xuống, bắt đầu vẽ lên vùng hư không trước tấm bia mộ.
Dây leo uốn lượn trồi lên từ mặt đất, quấn quanh tấm bia màu đen.
Bụi gai sắc bén sượt qua mặt bia để lại từng vết cắt dữ tợn, chậm rãi kéo nó xuống bùn đất.
Sau đó hắn cũng đem rừng trúc xanh xung quanh biến thành một mảng rừng bụi gai rộng lớn.
Trên cây trúc mọc đầy dây leo gai góc, tựa như răng cưa dài nhăm nhe lưỡi đến thân trúc dài.
Sau đó thân hình cây trúc cao ngất hóa thành mềm mại, uốn lượn quấn lên căn phòng trúc, chỉ cần dùng sức thì căn phòng nháy mắt sẽ sụp đổ.
Cành trúc chậm rãi quấn lên, phập phồng bao vây lấy căn phòng, khiến nó thành một quả trứng.
Mọi thứ trong bức họa đều như mất khống chế, Thương Chiết Sương có thể cảm giác Tư Kính đang tận lực chọc giận Hoài Lưu.
Mặt trời đỏ tươi ở chân trời mỏng manh trở nên đen một màu, sông núi sụp đổ, nước sông nhanh trút xuống từ bầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-suong/2502663/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.