Sự kinh ngạc chỉ hiện lên gương mặt Thương Chiết Sương thoáng chốc, nàng rất nhanh đã bình tĩnh.
Tiêu Lâm Xuân vốn chỉ là một hồn phách, đã sớm đi đầu thai, sao có khả năng xuất hiện ở đây.
Nhưng chuyện phát sinh kế tiếp lại khiến trái tim nàng trầm xuống.
Tiêu Lâm Xuân mặc hồng y trước mặt chưa hẳn giống nhau. Nàng ta một mực đi xuyên qua đoàn binh sĩ không đầu, tiếp tục tiến về phía trước.
Tiếp đó, dường như nàng ta thấy được điều gì đó đáng sợ, trên mặt hiện ra thần sắc hoảng sợ, từ "phụ thân" chỉ gọi đến một nửa, phút chốc ngã xuống một vũng máu.
Cái đầu ùng ục kia cứ như vậy lăn đến bên cạnh Thương Chiết Sương.
Nàng bước tới, Tư Kính lôi nàng về.
Thương Chiết Sương quay đầu nhìn về hướng của Tư Kính, ngước mắt lên liền thấy Ninh Triều Mộ sắc mặt trắng bệch, trong tay nàng là một thanh kiếm, dưới đó có hai người mặc y phục lộng lẫy ngã xuống.
Tư Kính hạ mi mắt, khẽ cười, nói với Thương Chiết Sương: "Không có gì đẹp mắt, chúng ta đi thôi."
Thương Chiết Sương nao nao, thu hồi ánh mắt trên miếng ngọc bội có chữ "Tư" phía trên của hai người nọ, bên môi giương lên ý cười.
"Thật là không đẹp mắt, còn không thực bằng mộng cảnh của Quan Vu." Nàng nắm chặt lấy tay của Tư Kính, không che giấu sự khinh miệt trong mắt.
Bọn hắn đi một lúc lâu, cảnh tượng kỳ quái bên cạnh, đều là chuyện bọn họ đã từng trải qua, hoặc là một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-suong/2502570/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.