Tư Kính mê man, thậm chí thanh âm Thương Chiết Sương muốn lập khế ước gì cũng không thể nghe rõ.
Máu tươi chảy từ trên thân, phảng phất như sinh lực của hắn, từng chút từng chút một rút ra.
Thế nhưng sự kinh hoảng này khiến vết thương trên người hắn đúng thật là dần chậm lại, thậm chí hắn có thể nhìn thấy được vết thương đang dần khép lại.
Thương Chiết Sương đâu?
Trong đầu hắn chỉ chứa một ý nghĩ này, sợ hãi cùng buồn vô cớ tựa như một cái kén lớn dày cộm, vây hắn bên trong.
Ánh sáng chiếu từ trên trời xuống nhàn nhạt, hiển hiện trên dòng sông dài.
Bọn họ... Về đến kết giới của Thần rồi sao?
Khó trách huyễn cảnh đã hết, vết thương khép lại.
Đầu Tư Kính hơi choáng, hơi lảo đảo đi về phía trước, sau đó tựa như nghĩ tới điều gì, hắn chợt ngẩng đầu lên.
Trước mắt là một cánh rừng rộng lớn vô tận, vô số tơ hồng quấn đầy trên cành lá.
Hắn còn nhìn thấy, mỗi một sợi tơ hồng đều kết nối với từng hồn phách lóe ánh sáng lên.
***
Thương Chiết Sương nhìn một hài đồng bay lơ lửng giữa hư không trước mặt, không nói một lời.
Đôi mắt màu vàng óng của nàng phảng phất hút đi tất cả ánh sáng xung quanh, nhấp nháy rực rỡ, khiến người khác chỉ cần liếc mắt liền dâng lên sự kính sợ.
Trong tay nàng ta nắm chặt một sợi tơ hồng, ngữ điệu lười biếng hững hờ.
"Cô đã nghĩ kỹ chưa?"
"Tất nhiên rồi."
"Không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhiem-suong/2502568/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.