Tôi mang tâm trạngthoải mái trở lại Vương phủ. Vương phi ra ngoài nửa đêm mới mò về, đểngười khác thấy thì không hay, nên tôi rón rén đi lại như thích khách,nhẹ nhàng về phòng. Bên trong sáng đèn, tôi đẩy cửa bước vào, coi cáingười đang ngồi trên xe bên cạnh bàn như không khí, lướt qua anh ta,thẳng chân tới giường ngủ của mình. Tôi hiện tại chỉ muốn đánh một giấc, hơi đâu mà quan tâm cái ông thần kia.
Nhưng có người lại không vừa lòng với thái độ dửng dưng của tôi:
“Nàng ra ngoài sao không nói với ta? Nếu có việc gấp, cũng nên để lại lời nhắn. Cả ngày nay nàng đã đi đâu?”.
Nếu tôi nói vương phi nhà anh đi uống rượu, đánh bạc với một người đàn ôngkhác, liệu anh ta có tức chết không nhỉ? Tề Nhan đẩy xe tới cạnh giường, giọng lộ rõ vẻ không vui:
“Sao nàng không trả lời? Mùi rượu nồng thế này… Có vương phi nào như nàng không?”.
Tôi nổi điên bật dậy:
“Vương phi cái rắm! Ta thích đi đâu thì đi đó, muốn uống bao nhiêu rượu thìuống bấy nhiêu. Anh quản được chắc? Nhị vương gia, chắc anh không coi ta là vợ anh thật đấy chứ?”.
Tề Nhan nhíu chặt chân mày:
“Đã bảo nàng sửa cách nói chuyện…”.
Tôi cười khẩy ngắt lời:
“Ta việc quái gì phải sửa? Ta chán phải sống theo sự sắp đặt của kẻ khácrồi. Ta muốn làm gì sẽ làm đó, thích nói gì thì nói. Còn anh, thích làmvương gia vĩ đại, bác ái thì cứ việc làm. Đừng có áp đặt lối suy nghĩcủa anh lên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-vuong-phi-hai-mat/2124110/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.