Đi qua mấy con đường, đến tận một hẻm nhỏ, sát khí trên người Tiểu Hắc mới dịu xuống. Anh ta dừng chân hậm hực hỏi:
"Sao cô lại ngăn ta?".
Tôi gãi gãi mũi:
"Tiểu Hắc à, bọn họ dù sai cũng chưa đáng tội chết. Hơn nữa, sòng bạc nào mà không có gian lận. Anh tức giận thì dạy cho bọn họ một bài học là được rồi".
Gương mặt cau có vì tức giận bỗng dưng ngẩn ra, sau đó ánh mắt anh ta sáng ngời, môi cong lên:
"Tiểu Hắc? Đây là tên thân mật cô đặt cho ta ư?".
Hả? Sát khí trên người Tiểu Hắc đã biến mất không còn chút gì, một giây trước anh ta còn đang tức giận muốn lấy mạng kẻ khác, một giây sau đã tươi cười như nắng ấm. Tâm trạng xem chừng rất tốt! Tôi dở khóc dở cười...
Thấy tôi không trả lời, Tiểu Hắc lại hỏi tiếp:
"Cô dựa vào y phục nên mới gọi ta là Tiểu Hắc? Thế nếu sau này ta mặc màu khác cô phải gọi thế nào? Tiểu Lam? Tiểu Bạch? Tiểu... Hồng?".
Tiểu Hắc cao ráo, dáng người rất đẹp, màu xanh, màu trắng, màu đỏ... anh ta mặc lên có lẽ đều rất khôi ngô, rất bắt mắt. Nhưng, tôi đâu có rảnh! Tôi bĩu môi:
"Nếu anh cứ bạ đâu giết đó, không có sau này! Ta không thèm đi chung với anh nữa".
Không phải tôi tự cho mình thanh cao gì, hai tay tôi cũng dính không ít máu, người chết dưới đao của tôi cũng không ít hơn những kẻ bỏ mạng trong tay anh ta là bao. Nhưng tôi không muốn bất kỳ việc gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-vuong-phi-hai-mat/2124109/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.