Cảm thấy hơi đói bụng, tôi cùng Tiểu Hắc tìm một quán ăn đánh chén một bữa. Ăn uống xong, đứng ở ngã tư đường, Tiểu Hắc hỏi:
"Đi đâu đây?".
Hiện tại mặt trời đã khuất dạng, tháng giêng vẫn còn có chút giá lạnh, tôi ra đường không mang theo áo khoác. Gió lại thổi tới, khiến tôi tỉnh táo ra mấy phần, men rượu trong người bốc hơi sạch sẽ. Từ khi đến cổ đại này, tôi vẫn chưa chính thức tham quan nơi nào. Hôm nay nhất định phải chơi cho thỏa chí! Vẫn thường nghe Lãnh tiểu đệ nhắc đến, địa phương náo nhiệt nhất kinh thành chính là Hoàng Hạc lâu. Hoàng Hạc, tên nghe rất có ý tứ, như họa như thơ, thật ra lại là khách sạn kiêm sòng bạc lớn nhất cả nước! Tôi không có máu cờ bạc, nhưng đi tìm vui đương nhiên phải đến nơi náo nhiệt để tìm rồi. Tôi nghiêng đầu cười, hỏi thăm đường một chút liền cùng Tiểu Hắc đi đánh bạc.
Hoàng Hạc lâu nằm trên đường lớn Nguyên Bảo, không hề khó tìm. Trước cửa khách ra vào nườm nợp, đèn đuốc sáng trưng. Tôi vừa định gọi Tiểu Hắc đi vào, ngước mắt liền thấy anh ta cười như mèo thấy mỡ, mặt mày rạng rỡ trông rất phấn khởi. Không phải chứ...
Bên trong so với bên ngoài còn đông hơn gấp nhiều lần, có mấy bàn lớn tụ tập xem chừng cực kỳ náo nhiệt. Tuy đánh bạc không giống như "cầm kỳ thi họa" được giới quyền quý đánh giá cao, nhưng trên đời ai có thể xem thường tiền tài? Ngoài mặt xem thường, lúc đói bụng vẫn cứ nhớ đến đấy thôi?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-vuong-phi-hai-mat/2124108/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.