Khoảng nửa canh giờ sau, Tề Nhan lay lay tôi, giọng nói gấp gáp:
“Oánh nhi! Oánh nhi!”.
Tôi ngẩng đầu giả bộ hoảng hốt nhìn xung quanh. Tề Nhan vội hỏi:
“Nàng không sao chứ? Trong người thấy thế nào?”.
Tôi khàn giọng:
“Da giống như bị kim châm, ngực có hơi đau”.
Những lời này không phải nói dối. Da thịt bị thương là do sát khí kinh khủngcủa kẻ kia. Còn ngực đau là do tôi dùng sát khí tấn công gã. Cái trògiết người bằng tinh thần này không phải không có nhược điểm. Nếu khôngtrước kia đi làm nhiệm vụ chỉ cần liếc mắt giết mục tiêu là đủ, cần gìhọc dùng vũ khí. Hiệu quả tuy rằng lớn, nhưng tổn thương lên thân thểchính mình không nhỏ. Nếu không có viên thuốc của gã đàn ông Nhật Bản,tôi đã không nhịn được mà thổ huyết rồi. Hơn nữa lúc tấn công gã ta, nếu có kẻ khác đánh lén, tôi sẽ chết không kịp ngáp. Nên lúc tay gã cửđộng, tôi liền phóng lên cây. Bởi vì một khi dùng sát khí tấn công, khảnăng phòng thủ sẽ giảm xuống ở mức zero.
Tề hoàng đế ôm ngực ho một tiếng ngồi dậy.
Đám nữ quyến đều chưa ai tỉnh, tôi nếu không sứt mẻ gì ngồi đây sẽ khiến Tề Quán nghi ngờ, liền vận khí đẩy máu ứ trong cuống họng ra ngoài. Tôi cố tình diễn cho Tề hoàng đế xem nên dù chỉ có chút máu nhưng lại dùng lực phun mạnh ra ngoài, nhìn một mảng đỏ tươi đến lóa mắt, tôi hài lòng gục vào người Tề Nhan ngất xỉu, đầu chôn trong ngực anh ta kín đáo nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nhi-vuong-phi-hai-mat/2124104/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.